LỘNG GIẢ THÀNH CHÂN
Nhìn nhân dáng nhân từ đức độ
Cũng lắm khi giả bộ ngây thơ
Đôi khi ăn nói khù khờ
Cũng không ít buổi ngu ngơ mà cười
Ai cũng tưởng đâu người tử tế
Bởi biết nhiều đại thế đế thiên
Thêm vào lời nói uyên thuyên
Nên người cứ ngỡ là hiền lắm đây
Kẻ lợi dụng thêm vây thêm cánh
Tặng thêm vài cái bánh ngu si
Lên nòng bắn một viên bi
Thế thì khoái chí mà đi xuống bùn
Giả đạo đức lung tung nói nhảm
Nào chúng sanh cõi tạm trần gian
Ái tình tình ái miên mang
Tỷ năm yêu một cái làng dỡ hơi
Thề sống chết một đời một kiếp
Yêu thật nhiều nên tiếp tục yêu
Em là bà ngoại mỹ miều (?)
Cho anh lên đỉnh dập dìu mây bay
Ngày qua ngày ca bài đạo đức
Mà đức thì xuống vực tối tăm
Bởi vì chẳng có cái tâm
Nên bài ca ấy cứ lâm ly hoài
Lại vướng phải tiên đày xuống thế
Nên u mê không thể trở về
Thêm tài chụp giựt ủ ê
Bao điều xấu hổ giành về mình ên
Ngoại tình cứ lềnh bềnh theo gió
Như lục bình chắn ngõ lương tri
Ngãi nhân, nhân ngãi li bì
Lỡ yêu vạn kiếp nói gì cũng cam
Như con cá tham lam đồ vứt
Như tình yêu chụp giựt thế gian
Như tâm chẳng có đàng hoàng
Lộng giả thành thật giữa đàng hết hơi
Làm trò khỉ người đời kinh tởm
U mê nhiều người ngợm hôi tanh
Trừ phi tâm có thiện lành
Còn không thân xác tanh bành ai thương (?)
Quốc Thái
Thơ chém gió
No comments:
Post a Comment