CHO ANH CHÔN CHẶT TÌNH ĐẦU NHẠT PHAI
BUỒN TRONG KỶ NIỆM năm nào
Duyên tình đã hết nghẹn ngào chia phôi
BẠC TRẮNG LỬA HỒNG ngăn đôi
Chúng mình cách biệt thì thôi nói gì
TÔI ĐƯA EM SANG SÔNG biệt ly
THÓI ĐỜI là vậy trách chi cũng thừa
VẾT THƯƠNG CUỐI CÙNG xát mưa
THU SẦU cũng quá đường xưa hôm nào
NẾU CHÚNG MÌNH CÁCH TRỞ nhau
HƯƠNG TÌNH CŨ sẽ nhạt màu thời gian
ĐỪNG NÓI XA NHAU vô vàn
HẠ BUỒN cánh phượng ngỡ ngàn lặng yên
DÙ ANH NGHÈO khó triền miên
Còn em PHẬN GÁI THUYỀN QUYÊN nát nhàu
GẶP LẠI CỐ NHÂN năm nào
NGÀY VUI rồi cũng QUA MAU nhẹ nhàng
ĐƯỜNG TÌNH ĐÔI NGÃ hèn sang
CHIỀU CUỐI TUẦN ấy hoa vàng ướt mua
Tiếc chi khúc hát DIỄM XƯA
BIỂN NHỚ ly biệt lời chưa mặn nồng
Nghìn trùng xa cách mênh mông
Vì anh đã nói sẽ không ngày về
VÙNG TRỜI BÌNH YÊN dưới quê
Hương đồng cỏ nội trăng thề còn đâu
VÌ ĐÓ LÀ EM nỗi sầu
Cho anh chôn chặt tình đầu nhạt phai
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment