ĐÊM TRẮNG
Từng canh giờ trôi qua anh thức trắng
Kim đồng hồ tý tách nhắn điều chi
Ngoài trời khuya cơn gió bỗng dịu kỳ
Như hơi thở em nồng nàn vi diệu
Tiếng thạch sùng tắc lưỡi lúc gần xa
Nghe văng vẳng của mùi hương cỏ lá
Em là mây, là bầu trời xinh quá
Anh dại khờ nghiên ngã cả trời yêu
Ly cà phê sáng lại bỗng nhớ chiều
Nhớ ánh mắt em yêu trông huyền ảo
Bờ môi em đã làm anh chao đảo
Gió thì thầm rồi bảo nhỏ hôn đi
Cơn mưa về hát khúc nhạc nâng ly
Đêm thao thức nhớ chi từng tin nhắn
Sông có hờn và biển kia có mặn
Đã yêu rồi không thể vắng được nhau
Đêm trắng rồi anh khắc bóng hình em
Người con gái...
Anh yêu......
Miền quê đó!
Quốc Thái
Họa ý bài thơ ĐÊM MUỘN của ts Tuệ Tâm
ĐÊM MUỘN
Đêm muộn rồi còn thức dậy làm chi
Trăng đầu tháng vừa mới rời mây trắng
Gió trốn đâu mà hàng cây lẳng lặng
Lũ Dế Mèn im ắng chẳng thèm ca
Đêm muộn rồi bỗng nhớ một người xa
Câu thơ viết nhạt nhoà trang giấy trắng
Ly Cafe buổi chiều nay chát đắng
Nỗi ưu tư trống vắng đến nao lòng
Cuộc đời mà nào ai thấu đục trong
Ai đong đếm mà lượn vòng nỗi nhớ
Để cho ai trót vì ai trăn trở
Năm canh dài nặng nợ nhớ nhung ai
Biển giận hờn mặc con sóng giằng dai
Thương bờ cát chờ hoài bên ghềnh đá
Sóng đẩy xô cánh buồm chao nghiêng ngả
Con Dã Tràng xa lạ cũng ưu tư
Đêm muộn rồi bất chợt nhớ lời ru
Thời gian trôi...
Chần chừ...
Canh khuya vắng!
TUỆ TÂM
No comments:
Post a Comment