VÔ THƯỜNG
Trần gian một số phận con người
Tất bật mưu sinh tới đỏ ngươi
Sáng nghĩ về cơm thừa nước mắt
Đêm lo đến gạo thiếu môi cười
Thằng nhiều của để hoài ưa móc
Kẻ lắm tiền xài lại thích bươi
Cõi tạm rồi đây còn được mất
Ngày sau nhắm mắt có nên lười.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment