CỨ NGỠ DUYÊN TÌNH ĐÃ CHẾT
(tiếp theo bài Gặp Gỡ Tình Cờ)
Tình đã ngỡ bén duyên hơn nữa
Có ngờ đâu một bữa biệt tâm
Điện thoại em bỗng lặng câm
Làm anh lo lắng đêm nằm chẳng yên
Sớm hôm đó anh liền đến cửa
Người cho hay đóng nửa tuần rồi
Xóm giềng nhìn cái thằng tôi
Người thì thương hại người thôi ngại ngùng
Tôi chết đứng bên khung cửa sắt
Lòng thật buồn khi bắt được tin
Em đã cùng với gia đình
Đi qua bên Úc để định cư rồi
Thế là hết thì thôi đã hết
Một chuyện tình đã chết từ đây
Buồn đau thân thể yếu gầy
Khi yêu ai nghĩ có ngày hôm nay
Bao năm tháng miệt mài công việc
Chỉ hằng mong để giết khối tình
Nhưng mà hình bóng em xinh
Vẫn luôn ở mãi trong tình của tôi
Hai mươi năm trời trôi lặng lẽ
Tôi với nàng hai kẻ hai phương
Chẳng mong chi bước chung đường
Thì thôi cứ giữ người thương trong lòng
Rồi cái buổi không trông cũng đến
Tôi lên đường qua bển làm ăn
Người xưa đâu có ngờ rằng
Ở nơi xứ lạ đêm trăng gặp nàng
Buổi gặp lại hai hàng lệ đổ
Phút ngỡ ngàng chẳng thổ lộ chi
Tôi thì mặt cứ lầm lì
Còn em nhỏ nhẹ thầm thì bên tai
Em xin lỗi vì ngày xưa đã
Vội vàng đi không giã biệt anh
Bởi vì lời nói không đành
Nên em quyết định xa anh lặng thầm
Tình ngỡ chết như mầm sống lại
Em và tôi thoải mái tìm nhau
Nắm tay làm lại từ đầu
Hai mươi năm lại tình sâu hơn nhiều
Rồi có một buổi chiều đẹp mắt
Em và tôi cùng dắt tay nhau
Trước mặt Cha xứ nhẫn trao
Nên duyên chồng vợ dạt dào tình yêu.
Quốc Thái
*viết theo câu chuyện của 1 người bạn
No comments:
Post a Comment