ĐỪNG TẠO VIỄN CẢNH NGƯỜI GÔNG XÍCH MÌNH
Se se cái lạnh hừng đông
Cỏ xanh héo úa, lá đong nắng mờ
Cây khô trơ trọi thẩn thơ
Lòng người lại cứ phạt phờ nỗi đau
Thẩn thờ ngõ trúc hàng cau
Bơ vơ phố thị vàng thau tủi hờn
Nếu đừng toan tính để hơn
Tâm tình lắng dịu khỏi cơn chạnh lòng
Tâm mình thoát cảnh đếm đong
Thì ta không phải oặn lòng để kêu
Ngồi buồn trong cảnh cô liêu
Trách trời, oán đất trăm điều nhiêu khê
Trần gian một cõi đi về
Tâm không chân chính mãi lê gông xiềng
Trách người cứ tạo thù riêng
Cứ đem hờn oán tô viền thân cây
Đêm qua rồi lại đến ngày
Đã vào cửa tự nên thay đổi lòng
Thực hành chớ chẳng nói không
Đừng tạo viễn cảnh người gông xích mình
Dương cầm trong nỗi tịch liêu
Thương cho phận kiếp tạo nhiều chia xa
Trần gian đây cõi ta bà
Từ bi, bác ái ắt là tình yêu...
Quốc Thái
Họa bài TRẢ NGƯỜI MỘT NỖI SẦU RIÊNG của t.h Tuệ Tâm
TRẢ NGƯỜI MỘT NỖI SẦU RIÊNG
Nghiêng chao cái nắng ngày đông
Nương rau cằn cỗi, rẫy đong sương mờ
Bấc lùa run cả vần thơ
Trăng đêm gió tạt bơ phờ khuyết đau
Ngẩn ngơ rủ bóng hàng cau
Núi đêm trở giấc trắng phau mây hờn
Buông tay bỏ gánh thiệt hơn
Càn khôn cũng đã tạnh cơn bão lòng
Vạc buồn mãi kiếp long đong
Đằm trong sương lạnh buốt lòng tiếng kêu
Thiên cầm buông tiếng tịch liêu
Rót vào cổ tự vạn điều nhiêu khê
Đường trần mê mải lối về
Người trong cô lẻ kéo lê xích xiềng
Trả người một nỗi sầu riêng
Trời thanh gió lạnh trăng viền cỏ cây
Lênh đênh trôi giữa tháng ngày
Mây về góc núi mà thay áo hồng
Gió lùa khe cửa phòng không
Đan từng sợi nhớ thành gông cùm mình
Đàn bầu rơi lệ cô liêu
Như là tiếng khóc vương nhiều xót xa...
Thương thay trên cõi ta bà
Hạnh dung, nhân cách nhạt nhòa tin yêu...
Tuệ Tâm
11.01.2021
No comments:
Post a Comment