ĐỜI ĐƠN GIẢN
Cuộc đời vốn đơn giản
Không phức tạp lắm đâu
Tại ta quá âu sầu
Làm cái đầu đau mãi
Ta nghĩ mình từng trải
Nên cái gì cũng hay
Đâu nghe ai tỏ bày
Vì lời nào cũng trái
Ta tự cao tự đại
Bỗng chốc hóa dại khờ
Rồi ngốc nghếch ngu ngơ
Ôm lắm mộng nhiều mơ
Con người vốn thích leo
Đụng cái gì cũng trèo
Thích bò lên tụt xuống
Ỏng ẹo tựa như mèo
Mọi việc rất bình thường
Nên sống giữa yêu thương
An nhàn và thoải mái
Sợ gì nắng với sương
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment