CÁI CHẾT CỦA MỘT SÂN CHƠI
Sân chơi đang ồn ào náo nhiệt
Bỗng một hôm nó biệt tăm hơi
Dòng sông ngọn cỏ tơi bời
Cánh buồm theo gió rã rời tâm can
Sao nó lên thiên đàng quá sớm!
Bởi vì người đã gớm sân chơi?
Mặt sân lồi lõm hết rồi
Cũng do tâm địa của người đó thôi
Con người bởi cái tôi quá lớn
Luôn cho đời cà rởn với ta
Trách than cái cõi ta bà
Gây thù chuốc oán vì ta hơn người
Ngày nay đó sân chơi vắng bóng
Chỉ vài người lóng ngóng đi qua
Sân trách người chẳng tỉnh ra
Để cho sân mãi khóc òa đêm đêm
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment