Tuesday, August 31, 2021

DÒNG SÔNG QUÊ TÔI

 DÒNG SÔNG QUÊ TÔI

(Luật bất luận)


Quê tôi cũng có một con sông

Nước đỏ phù sa chảy cuộn dòng

Lớn nhỏ tàu thuyền hối hả đợi

Trẻ già nam nữ vội vàng mong

Bao năm nó vẫn miệt mài thả

Nhiều tháng người thì cứ mãi trông

Một thoáng buồn vui trong nỗi nhớ

Bên bờ Vàm Cống lắm đầy đong.


Quốc Thái





CẢM NHẬN THƠ TT


 CẢM NHẬN LOẠT BÀI VU LAN

Của ts Tuệ Tâm

Mùa Vu Lan đã cận kề nơi ngưỡng cửa. Đây cũng là dịp những người con bày tỏ tấm lòng thành của mình về đấng sinh thành: song thân phụ mẫu:

Vu Lan về đây với đất trời

Cõi lòng vui khổ khắp muôn nơi

Người còn Cha Mẹ lo báo hiếu

Người mất Mẹ Cha nguyện Phật Trời. (Quốc Thái)


Và hôm nay đây ts Tuệ Tâm đã đưa chúng ta về với ngày hội Vu Lan, mùa báo hiếu. Một người con Phật đúng nghĩa với cái tên rất Phật pháp, Tuệ Tâm, đã có những bài thơ Vu Lan thật tuyệt vời.

Mở đầu với bài VU LAN NIÊN KÌ, nàng đã dùng những câu niệm để xâu chuổi lại thành một bài thơ Lục Bát, cầu cho chúng sanh an lành, thế giới bình an, người người thương yêu nhau trong từng sát na. Một người con gái có tâm rất Phật đúng như cái tên Tuệ Tâm của nàng.

Bài tiếp theo với tên gọi CHỮ HIẾU như là lời kêu gọi những người con hãy hiếu thảo với Cha Mẹ mình khi Người còn tại thế. Hãy dành thời gian cho Phụ Mẫu, đừng nên viện lý do công việc hay con cái để rồi lãng quên Cha Mẹ mình:

"Người ơi chữ hiếu đặt lên đầu

Mẫu Phụ ân tình sánh biển sâu"

Chỉ với hai câu đầu, đã có thể đánh động trái tim của những người con vô tâm.

Hai câu kết:

"Nghĩa nặng sinh thành ai thấu hiểu

Làm con chớ để Mẹ Cha sầu"

Rất hay và thắm từng lời từng chữ.

Bài VU LAN VỚI MẸ mở đầu bằng hai câu rất quen thuộc:

"Ai còn Mẹ........"

Tôi nghĩ ai cũng thuộc nằm lòng hai câu này. Nhiều người nói đến rất nhiều, nhưng mấy ai đã làm được điều ấy. Chúng ta thường hay biện luận rằng: nước mắt chảy xuôi, chớ không chảy ngược... để mà che đậy cái sự vô tâm của mình với Cha Mẹ. 

Từng lời từng câu thật thấm thía vô cùng.

Bài MẸ ƠI, tác giả đã bộc lộ sự nhớ nhung về người Mẹ đã rời xa mình cách đây 21 năm. MẸ, là người luôn hy sinh cho con cái của mình. Bao gian khó nguy nan Mẹ chẳng ngại để cho con có được hạnh phúc và niềm vui. Bài thơ rất xúc động và tôi đã không cầm được nước mắt khi đọc những dòng P.S tâm sự của nàng. Tôi may mắn hơn nàng rất nhiều vì cho đến tận hôm nay tôi vẫn còn có đầy đủ Mẹ Cha để phụng dưỡng và báo hiếu

Niềm hạnh phúc khi ngày mai thức dậy

Được còn Cha còn Mẹ để thương yêu (Quốc Thái).

Vâng đó là niềm hạnh phúc vô biên của người làm con.

Anh cám ơn em, Tuệ Tâm, đã cho anh đọc những bài thơ thật hay và ý nghĩa. Những bài thơ với ý từ mà bạn bè thường hay nói: rất Tuệ Tâm.

Chúc em luôn an lành và vững bước trên mọi con đường dù bằng phẳng hay chông chênh nhiều gian khó.

Một lần nữa, anh xin được cám ơn em, một người con gái nhỏ bé với tấm lòng bao dung to lớn, và chúc em luôn đạt thành ý nguyện.

Quốc Thái


Xin mời quý vị cùng đọc với Quốc Thái nha


CHÙM THƠ VU LAN 2020

Tg Tuệ Tâm


VU LAN NIÊN KÌ


        Vu Lan tháng Bảy Niên Kì 

Chúng sanh, phật Tử lễ nghi Cẩn Trì 

        Nam Mô Đại Từ Đại Bi 

Cứu Khổ Cứu Nạn uy nghi Đất Trời 

        Nam Mô Chư Phật rạng ngời 

Nam Mô Bồ Tát muôn đời Từ Bi 

        Con xin quỳ lạy nguyện thi 

Cầu cho thế giới khắc thì bình an 

        Thiên tai, dịch bệnh Cô Nan

Đẩy ra ngoài biển hoà tan trong lành 

        Người đau, kẻ khổ, dân oan 

Đều được giải thoát hân hoan vui mừng 

        Người người hạnh phúc tưng bừng 

Bỏ đi thù hận tấm lòng sáng trong 

       Thương yêu, tha thứ, cảm thông 

Cho toàn xã hội hoà đồng, ấm êm 

        Cầu cho gia đạo êm đềm 

Khỏe, vui, phước, hạnh lâu bền mai sau 

        Thành tâm sám hối nguyện cầu 

Tây Phương siêu thoát linh hồn Mẹ Cha 

         Ông Bà, Tiên Tổ, quyến gia 

Chân tu cõi thế an hoà bồng lai 

         Mong Ai tháng rộng năm dài 

Ngày nào cũng lễ Vu Lan trong lòng !!!

*********


CHỮ HIẾU 


Người ơi chữ hiếu đặt lên đầu 

Mẫu Phụ ân tình sánh biển sâu 

Dõi mắt đêm trường canh giấc ngủ 

Dằn tâm gắng gượng giữ thai bầu 

Âm thầm gánh chịu đời gian khó 

Lặng lẽ chôn vùi nỗi đớn đau 

Nghĩa nặng sinh thành ai thấu hiểu 

Làm con chớ để mẹ cha sầu ! 

*********


VU LAN VỚI MẸ 


"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không!"

Câu nói giản đơn tưởng nhẹ như bông

Mà sao nặng ngàn cân trong hiện thực ?


Cuộc sống trần gian như là cõi tục 

Chẳng dễ gì nên con cứ bình tâm

Nước mắt chảy xuôi là lẽ thường tình 

Có khi nào mẹ mong dòng lệ ngược!


Mẹ cứ thế dõi theo con phía trước 

Chẳng nề hà bao cực nhọc đằng sau 

Con không vui lòng mẹ lại nhói đau 

Nếp nhăn sâu mỗi ngày dày thêm mãi! 


Vòng xoáy phù vân tính toan bươn chải 

Xin nhớ nằm lòng câu thơ huyền thoại 

"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không"!!!

********


MẸ ƠI 


Mỗi độ Thu về lá vàng rơi 

Cháu con thêm nữa một tuổi đời 

Công danh sự nghiệp nhiều thành tựu 

Lưng mẹ còng thêm, gối rã rời 


Cuộc người mưa nắng đầy vơi 

Sớm khuya tần tảo mẹ thời chẳng than 

Má đào nhuốm những đa đoan 

Trần gian cõi tạm bào mòn nét xuân 


Dãi dầu khuya sớm gian truân 

Thương con mẹ vững đôi chân dặm trường 

Thời gian con tạo vô thường 

Tóc mẹ nay đã như sương phủ mờ 


Giật mình con cứ ngẩn ngơ 

Công ơn dưỡng dục còn chờ mai sau 

Vu Lan tháng Bảy đến mau 

Con xin thành kính dâng màu thiên thu 


Mẹ đừng như lá cuối mùa 

Mãi bên con cháu bình an phước lành 

Hạnh phúc con xin để dành 

Thành tâm trao mẹ ngọt lành Mẹ ơi ! 


TUỆ TÂM 31.08.2020 

Ps: Đã 21 năm không còn Mẹ và 9 năm không còn Cha dìu dắt con cháu trên cõi tạm nhưng lúc nào trong tâm con cũng luôn gọi Mẹ Cha! Mùa Vu Lan lần thứ 15 con viết về Cha Mẹ cho lòng con nguôi ngoai thương nhớ và hạnh phúc vì Cha Mẹ cho con hình hài như bây giờ và biết viết về những cảm nghĩ của chính mình!@@@

TÙY BÚT

 TÙY BÚT

CÒN CHA CÒN MẸ THÌ HƠN

KHÔNG CHA KHÔNG MẸ NHƯ ĐÒN ĐỨT DÂY

Còn Cha Mẹ thật là hạnh phúc và sung sướng. Nếu bạn sống chung với Cha Mẹ, khi trưởng thành, lập gia đình, dọn ra ở riêng, Cha Mẹ bạn vẫn luôn giữ lại căn phòng mà bạn đã từng ở, thậm chí cả của con bạn (nếu bạn dọn ra riêng sau khi đã có con). Khi bạn về nhà, Mẹ bạn lại lui cui trong bếp nấu những món ăn mà bạn thích nhất. Thậm chí Mẹ bạn còn không cho bạn vào bếp để nấu nướng. Ngược lại, nếu bạn sống với anh chị của bạn, bạn vừa dọn ra riêng, thì lập tức căn phòng của bạn sẽ được giải toả, đồ đạc của bạn chưa kịp dọn đi sẽ bị di dời xuống nhà xe hoặc nhà kho. Cha Mẹ bao giờ cũng lo và thương yêu con cái (trừ một số ít chỉ biết đến bản thân mình mà không hề nghĩ đến con mình).

Quốc Thái


CHIỀU / SÁNG XH TTQT


 CHIỀU 


        Chiều mưa rảnh rỗi ơ hờ 

Mở trang phây buk đọc thơ bốn mùa 

        Cảnh, tình, hoa, họa, bán, mua

Thật là nhộn nhịp vui đùa xướng ca

        Thơ đời trăn trở xót xa

Thơ tình bay bổng thiết tha mặn nồng

        Thơ chị mật ngọt hoa hồng

Thơ anh tung hứng thinh không ngát tình

        Thơ bạn chọc ghẹo linh tinh

Thơ người lúc bổng, lúc trầm, lúc bi

         Nhưng đều chung ở chữ Thi

Viết cho cuộc sống từ bi phúc phần...

         Hết mưa rồi nhé mị thân 

Ta đi ra rẫy khất lần thơ sau...

TUỆ TÂM


31.08.2020


SÁNG

(họa bài CHIỀU của ts Tuệ Tâm)

Sáng vào tư sở hững hờ

Đầu tuần bận rộn hết thơ hết mùa

Ngoài chợ công việc bán mua

Trong phòng làm việc anh đùa tình ca

Một mình nhớ mối tình xa

Lời thơ thắm thiết thướt tha ấm nồng

Gởi tặng em một nhành hồng

Theo dòng tin nhắn mông mênh ân tình

Rồi đọc bình luận linh tinh

Thả vài dấu dán cho mình hài bi

Gieo vần chung một ý Thi

Cho đời vui vẻ hài bi thêm phần

Sếp vào anh phải né thân

Hẹn em lúc rãnh họa vần thơ sau

Quốc Thái

Truyện: ĐOẠN CUỐI MỘT MỐI THÙ


 ĐOẠN CUỐI MỘT MỐI THÙ


Mấy hôm nay trời mưa dầm do ảnh hưởng của cơn bão ngoài khơi Thái Bình Dương, và đêm nay cũng vậy, trời vẫn mưa, mưa to hơn hai đêm qua rất nhiều. Cơn mưa như trút nước xuống thành phố, thỉnh thoảng có vài tia chớp, sấm sét nghe rợn người. Mưa kèm theo giông gió, chắc là ngoài kia cây cối đổ ngã nhiều lắm... Và nơi đây, trong căn phòng ấm cúng, một giọng hát não nùng cất lên: "Không biết đêm nay vì sao tôi buồn. Buồn vì trời mưa hay bão trong tim...." đã làm cho Đạt càng thêm não nề và chàng không tài nào chợp mắt được.

......


Vào đầu thập niên 1980 có một chàng trai nghèo từ vùng Thất Sơn Bảy Núi của tỉnh An Giang, một tỉnh giáp giới với đất nước Chùa Tháp, Cambodia, vừa tốt nghiệp trung học và lên Saigon hoa lệ để tiếp tục mài đủng quần cho bốn năm đại học ở một trường đại học Ngân hàng-Tài chánh tại trung tâm Saigon.  Hành lý đã chuẩn bị xong, chàng từ giả cha mẹ, em gái và bà con chòm xóm để lên đường. Đây là lần đầu tiên chàng phải đi xa và sống tự lập nơi xứ lạ. Saigon là một vùng đất hứa, lối sống và nếp sinh hoạt không giống như ở Tịnh Biên, Châu Đốc, hay Long Xuyên. Nơi đây cũng có rất nhiều cám dỗ và cạm bẩy nên cha mẹ chàng rất là lo lắng. Đưa con trai ra đường lớn để đón xe đò lên Saigon, ông bà Ân dặn dò con trai:

---Trên đó xứ lạ quê người, mình là dân quê, không quen cuộc sống thành thị nên con phải hết sức cẩn thận, phải ráng học giỏi, không nên đua đòi nghe con.

---Dạ con hiểu mà ba mẹ. Ba mẹ cứ an tâm. Con sẽ quyết học thật giỏi để mình còn được đổi đời. 

Chàng trả lời.


---Đây là lần đầu tiên con xa nhà, tuổi đời con còn non trẻ, mẹ lo lắm con à. 

Bà Ân nói.


---Bà nầy, khéo lo, con mình cũng đã lớn rồi. Là sinh viên đại học rồi còn gì. Con biết tự chăm sóc mình mà.

---Ông có đẻ nó ra đâu mà ông đau lòng với xót dạ. 

Bà Ân dãy nãy.


---Thì tôi cũng là cha nó mà.

---Ba mẹ cứ yên tâm nha, đừng lo cho con, con biết tự chăm sóc lấy mình mà.

Chàng cắt ngang sự tranh cải của cha mẹ.


Cuộc sống càng lúc càng khó khăn và khắt nghiệt khiến nhiều người bỏ xứ ra đi. Người giàu có thì tìm đường vượt biên. Kẻ nghèo khó tìm đường lên Sài thành sinh kế. Mình đã may mắn đậu vào một trường đại học tại Saigon, mình phải ráng học thật giỏi để trụ lại nơi đây, tìm được việc làm tốt và đổi đời. Mình sẽ....mình sẽ.... Tiếng xe đò thắng gắp và tiếng la oang oang của anh lơ xe làm Đạt giật mình. Chia tay ba mẹ và em gái, anh leo lên xe. Mẹ anh kịp dúi thêm mấy đồng tiền lẻ mà bà định bụng để dành đặng chiều đi mua gạo nấu cơm. Mọi người dặn dò nhau "hãy bảo trọng". Xe lăn bánh, chàng thò đầu ra cửa sổ nhìn lại bóng cha mẹ và em gái thân thương cho đến khi mất hút. Xe qua thị xã Châu Đốc, đến thị xã Long Xuyên, rồi bến bắc Vàm Cống. Qua địa phận tỉnh Đồng Tháp, xe đi trên "con đường đau khổ" từ Vàm Cống đến thị xã Sa Đéc do con đường đầy ổ gà ổ voi. Đến những khu vực đông đúc, bác tài thường cho xe chạy chậm lại để đón thêm khách mặc dù ông đã không bỏ sót bất cứ người nào trên quãng đường vừa qua. Bên cạnh đó, xe còn phải dừng lại để lót tay cho mấy đám quản lý thị trường cùng công an giao thông. Đây là những kẻ ĂN mạnh và bạo nhất. Vì vậy mà khi đến bến xe Xa cảng Miền Tây thì trời đã chập choạng tối mặc dù chàng lên xe từ lúc tờ mờ sáng. Đón xích lô về nhà người dì bà con ở Quận 5, chàng tắm rửa sạch sẽ, và ngủ một giấc đến sáng. Ngày mai sẽ bắt đầu cuộc sống mới của chàng...


Năm tháng dần trôi, những ngày đi học và đi làm thêm để kiếm tiền trang trải và phụ giúp gia đình cũng đã qua. Chàng trai quê năm nào giờ đã là chàng trai Sài thành, tuy không sành điệu nhưng cũng đã lột xác. Chàng tốt nghiệp hạng ưu, và được vào làm tại một ngân hàng ngay tại Quận Một. Chàng đã mua được một căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm, và đón đứa em gái lên học ngành Quản trị kinh doanh.


Vào nửa cuối thập niên 80, một bước ngoặc cuộc đời đã mở ra cho chàng khi Đạt được ông Thành, giám đốc công ty Thành Đạt mời chàng về làm trợ lý cho ông và quản lý tài chánh. Ông rất thương mến Đạt vì tính thật thà, cần cù, siêng năng của chàng. Ông thường nói rằng có thêm Đạt như chấp thêm cánh cho cá nhân ông và công ty. Vì ông là Thành, và chàng là Đạt, ghép hai tên lại thành Thành Đạt như tên công ty của ông và thêm một chữ Đạt nữa tức là đạt được gấp đôi. Thật vậy, từ khi có Đạt vào làm, công việc làm ăn của ông Thành tiến triển tốt đẹp và đi lên như diều gặp gió. Cũng nhờ vậy mà thu nhập của Đạt cũng tăng lên, và cha mẹ chàng ở quê cũng qua thời vất vả. Không lâu sau đó Đạt đã phải lòng và yêu đắm đuối Thuỷ, cô con gái rượu của ông Thành. Và Thuỷ cũng đáp lại tình yêu của chàng một cách cuồng nhiệt. Ban đầu vì sợ ông Thành nên hai người cứ lén lút hẹn hò với nhau. Thời gian thắm thoát trôi qua cũng đã được hơn một năm thì ông Thành biết chuyện do thuộc cấp báo lại. Ông gọi Đạt và Thuỷ vào phòng sách hỏi chuyện. Cả hai đều thú nhận với ông là họ đã yêu nhau hơn một năm nay. Ông Thành không nói không rằng chỉ gật gù rồi bảo chàng và nàng đi ra ngoài. Hai người mừng rỡ vì ông Thành đã đồng ý. Nàng bèn nói với chàng:

---Như vậy là ba đã đồng ý cho anh và em qua lại với nhau rồi đó

Thuỷ thỏ thẻ bên tai người yêu.


---Anh mừng lắm. Ban đầu chỉ sợ ba em phản đối. Từ nay anh sẽ cố gắng làm việc để không phụ lòng ba và sẽ để dành tiền cưới em.


Nói xong Đạt ôm Thuỷ vào lòng và đặt một nụ hôn thật nhẹ vào môi nàng.


Sau khi được ông Thành "bật đèn xanh" Đạt và Thuỷ không còn lén lút hẹn hò nữa mà công khai đi chung với nhau. Những người quen biết ai cũng trầm trồ khen ngợi cho đôi trai tài gái sắc, và khen ông Thành có được rể quý. Đạt cũng đã đưa Thuỷ về ra mắt ba mẹ mình và hai ông bà rất ưng ý, nhưng vẫn có điều lo lắng nên nói với Đạt:

---Ba mẹ rất thích Thuỷ vì nó là đứa con gái ngoan. Dù nhà giàu, sống ở đất Sài thành nhưng rất lễ phép, bình dân, giản dị, và giỏi chuyện bếp núc.

---Nhưng có điều ba mẹ hơi lo-ông Ân xen vào- nhà nó giàu quá, còn mình thì quá nghèo, dù rằng đã khá hơn xưa rất nhiều. Ba chỉ sợ người ta chê mình không "môn đăng hộ đối".

---Ba mẹ cứ yên tâm- Đạt nói- Ba mẹ Thuỷ rất thương con và ông bà đã đồng ý cho hai đứa qua lại với nhau. Chỉ chờ ngày lành tháng tốt, thời cơ chín mùi là tụi con sẽ tổ chức lễ cưới.


Nghe vậy ông bà Ân mừng lắm, bèn lại thắp nén nhan cho Tổ Tiên đã phò hộ cho Đạt và gia đình ông bà qua cơn bỉ cực.


Một năm sau hôn lễ cử hành. Đạt và Thuỷ dưới sự chứng kiến của ông bà Ân cùng ông bà Thành và quan viên hai họ đã nên duyên chồng vợ. Hôn lễ được tổ chức sang trọng trong một khách sạn hạng sang tại Saigon thời bấy giờ. Đó là một hôn lễ mà biết bao người mơ ước được một lần. Ông bà Ân cũng nở mặt nở mày với bà con chòm xóm ở vùng Bảy Núi nầy. Và đứa con trai kháo khỉnh của họ chào đời đúng một năm hai mươi tám ngày sau ngày cưới. Cuộc sống của đôi vợ chồng trai tài gái sắc Đạt-Thuỷ thật hạnh phúc bên cạnh sự làm ăn thành công của công ty Thành Đạt cũng như của gia đình vợ. Nhưng cuộc đời không như là mơ. Khi ông Thành và Đạt làm ăn thành công trong nghề bất động sản thì bỗng dưng ở đâu xuất hiện ra một công ty đối thủ chuyên phá giá, đồng nghĩa với việc phá hoại sự làm ăn uy tín bấy lâu nay của công ty Thành Đạt. Ông Thành cho người điều tra tìm hiểu thì biết được đây là công ty có bản doanh ở ngoài Hà Nội đang bành trướng vào phía Nam và đã mở hai chi nhánh tại Saigon và Cholon. Công ty nầy có sự đỡ đầu của một thế lực ngầm nên rất mạnh về tài chánh cũng như...bạo lực. Trong khi ông Thành đi lên bằng sự cần cù, tích gió làm bão, và lấy chứ TÍN làm phương châm trong việc kinh doanh. Lâu dần ông trở thành một thương gia giàu có, chớ không bằng những đồng tiền dơ bẩn. Chính vì vậy mà công ty của ông ngày càng trên đường đi xuống. Và đối thủ cứ liên tiếp phá hoại bằng đủ mọi hình thức từ đập phá công trường, buôn bán phá giá, chặn đường cướp xe chở vật liệu xây dựng, và đón đường đánh đập người của công ty cũng như gia đình của ông Thành. Ông Thành đã biết được nguy cơ tan rã của công ty mình nên đã âm thầm chuyển tiền ra ngoại quốc cho anh ruột của ông, người đã định cư tại Hoa Kỳ từ đầu 1975, và lo cho gia đình con gái xuất ngoại. Rồi việc gì đến sẽ đến. Một ngày định mệnh đã xảy ra. Hôm ấy trời mưa to gió lớn. Gia đình ông Thành đang tổ chức bửa tiệc nho nhỏ trong gia đình để tiển đưa gia đình con gái, rể, cùng đứa cháu ngoại lên đường sang Mỹ với sự hiện diện của gia đình Đạt. Bửa tiệc đang diễn ra êm ấm vui vẻ của những người trong gia đình, thì bỗng dưng trời nổi cơn giông, sấm chớp ầm ầm, và một nhóm côn đồ từ đâu xuất hiện với những khuôn mặt đùng đùng sát khí. Ông Thành đã biết chuyện gì sắp xảy ra bèn báo hiệu cho mọi người lẫn trốn, nhưng không kịp rồi. Bọn sát thủ với dao kiếm và cả súng hãm thanh trên tay đã tràn vào đập phá và sát hại những người có mặt. Cả ba mẹ ruột cùng ba mẹ vợ của Đạt đã gục ngã dưới làn dao mũi súng của bọn bất lương. Em gái của Đạt đã kịp chạy xuống nhà bếp nhưng không lâu sau đó cũng bị chúng sát hại. Còn lại Đạt với vợ và đứa con trai đã tẩu thoát xuống tầng hầm trước đó nhờ ông Thành đã lanh trí báo tin. Sau một hồi lùng sục khắp nhà, thấy không còn ai, bọn chúng mới bỏ ra về. Hơn ba tiếng đồng hồ sau, Đạt mới dám đưa Thuỷ và con lên nhà trên, thì hỡi ôi, cảnh tượng hoang tàn, máu vung vãi khắp nơi, sàn nhà trong phòng ăn toàn máu là máu xen lẫn với thức ăn và nước uống tạo nên một khung cảnh rợn người. Chàng chết điếng trong lòng khi chứng kiến cảnh tượng nầy, và thề rằng một ngày nào đó sẽ về đây báo thù.


Khi màn đêm còn dầy đặc, và mọi người còn đang yên giấc nồng, thì Đạt dẫn vợ cùng con rời khỏi ngôi nhà chết chóc và từ giả những người thân đã còn là cái xác không hồn. Họ không thể tẩm liệm để đem chôn vì không còn thời gian, hơn nữa như vậy sẽ bị lộ và sẽ bị chúng tàn sát. Thắp nhan vái lạy xong, đôi vợ chồng trẻ cùng đứa con lên đường ra sân bay rời khỏi Việt Nam. Có một điều may mắn là đối thủ không hề biết ông Thành đã chuẩn bị cho con mình xuất cảnh, và đám hung thủ đã tưởng là đã tàn sát hết người nhà của ông Thành, nên vợ chồng Đạt mới được xuất cảnh bình an. Đó là một ngày ảm đạm của năm 1990.


Qua đến Mỹ, được sự giúp đỡ và bảo bọc của người bác ruột, vợ chồng Đạt sớm hoà nhập vào cuộc sống mới, và ước nguyện báo thù vẫn luôn thôi thúc trong lòng Đạt. Qua tin tức từ bạn bè cũ, Đạt vẫn biết được sinh hoạt và làm ăn của kẻ đã hạ lệnh tàn sát gia đình chàng. Phương án trả thù của chàng là chiếm đoạt lại công ty, bắt kẻ thù phải thân tàn ma dại, sống không bằng chết, nên chàng đã móc nối với người tại Việt Nam và dựng nên công ty chuyên cung cấp đồ trang trí nội thất, và mồi chài đối thủ vào bẫy. Bên cạnh đó Đạt cũng nhờ người đứng ra liên lạc với thế giới ngầm tại Việt Nam để cần khi hữu sự. Sau nhiều năm chuẩn bị, và gầy dựng thanh thế. Công ty Phương Thuỷ của Đạt tại Việt Nam đã phát triển mạnh và đứng vững trên thị trường. Khi thời cơ đã đến, Đạt từ biệt vợ con bay về Việt Nam để thực hiên kế hoạch báo thù. Vợ chàng rất lo lắng và muốn quên đi chuyện xưa, nhưng chàng vẫn quyết tâm không từ bỏ vì đã thề trước vong linh của tứ thân phụ mẫu.


Chuyến bay của hãng hàng không Nam Hàn đang bay vào không phận Saigon và chuẩn bị hạ cánh. Tiếng loa phóng thanh vang lên bằng Anh ngữ với giọng nói nhẹ nhàng êm tai dễ thương của cô tiếp viên hàng không làm mọi người quên đi mệt nhọc khi bay từ Seoul về Saigon. Trong lòng Đạt dâng lên một nỗi niềm khó tả. Mới đó mà đã hai thập niên chàng rời xa mảnh đất thân yêu nầy. Và kìa....thành phố Saigon thân thương đã ở dưới chân chàng. Chẳng bao lâu nữa đây, chàng sẽ đặt chân xuống nơi đã cho chàng công danh sự nghiệp, cho chàng vợ đẹp con ngoan và một mái ấm gia đình. Và đây cũng là nơi đã chôn vùi tất cả của chàng từ những người miền Bắc máu đỏ da vàng. Bao nhiêu hận thù lại sôi sục lên trong lòng chàng....Máy bay hạ cánh, và chàng leo lên một chiếc taxi để về khách sạn.


Ánh nắng chói chan của mùa hè cùng cái nóng khủng khiếp của Saigon, tiếng xe cộ bóp cỏi inh ỏi, hoà lẫn tiếng nói của con người, tạo nên một âm thanh hỗn tạp đã khiến Đạt vô cùng khó chịu sau bấy nhiêu năm sống yên bình nơi Mỹ quốc. Nhưng mọi thứ ấy đã không ngăn cản bước chân của Đạt với mục đích báo thù. Đạt nhờ bác tài xế taxi cho xe chạy qua công ty cũ của cha vợ cùng ngôi nhà tan tóc, giờ đã là biệt thự khang trang của đối thủ. Họ đã chiếm lấy nó bằng thủ đoạn và quyền lực lẫn tiền bạc. Hôm nay đây chàng phải lấy lại tất cả từ chúng. Nhưng chàng cũng không ngờ rằng, những toan tính báo thù của chàng cũng là những toan tính của một nhóm người khác. Họ cũng bị rơi vào hoàn cảnh như gia đình chàng. Rồi một ngày kia, trời cũng ảm đạm với những đám mây đen vần vũ trên bầu trời thành phố. Kẻ thủ ác, với cái bụng phệ, cái mặt mâm, hai mắt híp,  thân hình đồ sộ cùng tay chân bộ hạ vừa đi ra từ một nhà hàng Karaoke thì những chiếc xe đen bít bùng từ đâu kéo đến. Nhanh như chớp, những loạt đạn bay ra từ những họng súng đen ngòm lạnh ngắt đã kết liễu cuộc đời tên ác nhân và đám tay chân của hắn. Hành động nầy nhanh gọn như trong phim hành động của Mỹ và chàng là một trong những chứng nhân của cái ngày tàn bạo chúa. Thấy tình cảnh ấy, chàng cũng mãn nguyện lắm rồi. Thì ra trên đời nầy ác lai thì sẽ ác báo, gieo nhân nào sẽ gặp quả ấy. Có điều hai thập niên là quá dài để kẻ thủ ác có cơ hội gây thêm bao đau thương cho nhân loại. Cũng từ hôm nay hận thù trong lòng chàng đã không còn nữa, chàng ngước mặt nhìn trời và cảm nhận một điều bình yên khi lòng mình thanh thản.


.......


Hôm nay trời cũng mưa gió bão bùng làm chàng nhớ lại chuyện buồn của mấy mươi năm về trước. Trong căn phòng ấm cúng, lòng chàng bỗng chùn lại khi nghĩ về tứ thân phụ mẫu, cùng đứa em gái dễ thương đã ra đi vĩnh viễn vì sự tàn bạo của con người. Nghĩ về những năm tháng sống trong hận thù và một quyết tâm phải trả thù đã làm chàng cảm thấy sợ. Và giờ đây mọi thứ đã chôn vào quá khứ. Những ai vay mượn những gì, của ai, cũng sẽ phải trả lại cho người này hay người khác, bằng cách nầy hay cách khác. Đó là luật nhân quả. Và chàng đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Quốc Thái

LÀM CON


 LÀM CON


Hiếu thảo người ơi phải đặt đầu

Sinh thành dưỡng dục nghĩa càng sâu

Đêm thì thức giấc canh con trẻ

Sáng lại nâng niu giọt sữa bầu

Chẳng ngại gian lao nhiều lệ đổ

Không màng cực khổ thiếu tiền xâu

Hy sinh mọi thứ vì bầy nhỏ

Hãy nhớ đừng làm Bố Mẹ sầu.


Quốc Thái

NHẮN ANH

 NHẮN ANH


Mỗi ngày anh quỳ đây sám hối

Nhưng sao không biết tội của mình

Hay là đầu óc u minh

Nên anh cứ phải linh đình tự tôn


Thân mục nát tâm hồn như rác

Mỗi ngày anh uyên bác chuyện đời

Ta bà thế giới muôn nơi

Chuyện nào cũng có lắm lời hay ho


Nghe anh nói người cho đạo đức

Nhưng đức anh xuống vực từ lâu

Bởi anh nói chuyện thâm sâu

Khối người bị gạt cắm đầu nghe anh


Khuyên anh hãy sống lành hữu ích

Sống làm sao đặng tích đức  mình

Cho cả con cái được sinh

Cho Cha cho Mẹ gia đình rạng danh


Anh đã biết tập tành Đạo Pháp

Thì tại sao không áp dụng vào

Để đời này được thanh tao

Mọi người nể trọng khi giao tiếp mình


Nhắn anh hãy thật tình sửa đổi

Mới là tu ở mỗi sát na

Chớ đừng miệng lưỡi ba hoa

Rồi làm ngược lại để sa ngục tù


Anh mở miệng là tu với hạnh

Nhưng sao anh không lánh điều say

Lại không sửa đổi từng ngày

Mà còn lún hố do tay anh đào


Nhắn anh hãy mau mau tỉnh ngộ

Tỉnh từ tâm giác  ngộ cuộc đời

Rồi anh sẽ thấy thảnh thơi

Bởi anh không vướng những lời dối gian


Anh quỳ đợi hương tàn sám hối

Mà anh có biết lỗi mình không

Hay là cứ chạy lòng vòng

Đổ thừa nhân thế đã không thương mình


Khuyên anh xóa u minh trong óc

Sẽ thấy đời như bọc hoa thơm

Thoát đi bóng tối đen ngòm

Tương lai sáng lạng luôn dòm ngó anh.


Quốc Thái


THƠ VU LAN XH TT QT


 Kính mời đọc thơ MÙA VU LAN

Bài Xướng Tuệ Tâm

Bài họa Quoc Thai

CHÙM THƠ VU LAN 2020

Tg Tuệ Tâm


VU LAN NIÊN KÌ


        Vu Lan tháng Bảy Niên Kì 

Chúng sanh, phật Tử lễ nghi Cẩn Trì 

        Nam Mô Đại Từ Đại Bi 

Cứu Khổ Cứu Nạn uy nghi Đất Trời 

        Nam Mô Chư Phật rạng ngời 

Nam Mô Bồ Tát muôn đời Từ Bi 

        Con xin quỳ lạy nguyện thi 

Cầu cho thế giới khắc thì bình an 

        Thiên tai, dịch bệnh Cô Nan

Đẩy ra ngoài biển hoà tan trong lành 

        Người đau, kẻ khổ, dân oan 

Đều được giải thoát hân hoan vui mừng 

        Người người hạnh phúc tưng bừng 

Bỏ đi thù hận tấm lòng sáng trong 

       Thương yêu, tha thứ, cảm thông 

Cho toàn xã hội hoà đồng, ấm êm 

        Cầu cho gia đạo êm đềm 

Khỏe, vui, phước, hạnh lâu bền mai sau 

        Thành tâm sám hối nguyện cầu 

Tây Phương siêu thoát linh hồn Mẹ Cha 

         Ông Bà, Tiên Tổ, quyến gia 

Chân tu cõi thế an hoà bồng lai 

         Mong Ai tháng rộng năm dài 

Ngày nào cũng lễ Vu Lan trong lòng !!!

*********


CHỮ HIẾU 


Người ơi chữ hiếu đặt lên đầu 

Mẫu Phụ ân tình sánh biển sâu 

Dõi mắt đêm trường canh giấc ngủ 

Dằn tâm gắng gượng giữ thai bầu 

Âm thầm gánh chịu đời gian khó 

Lặng lẽ chôn vùi nỗi đớn đau 

Nghĩa nặng sinh thành ai thấu hiểu 

Làm con chớ để mẹ cha sầu ! 

*********


VU LAN VỚI MẸ 


"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không!"

Câu nói giản đơn tưởng nhẹ như bông

Mà sao nặng ngàn cân trong hiện thực ?


Cuộc sống trần gian như là cõi tục 

Chẳng dễ gì nên con cứ bình tâm

Nước mắt chảy xuôi là lẽ thường tình 

Có khi nào mẹ mong dòng lệ ngược!


Mẹ cứ thế dõi theo con phía trước 

Chẳng nề hà bao cực nhọc đằng sau 

Con không vui lòng mẹ lại nhói đau 

Nếp nhăn sâu mỗi ngày dày thêm mãi! 


Vòng xoáy phù vân tính toan bươn chải 

Xin nhớ nằm lòng câu thơ huyền thoại 

"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không"!!!

********


MẸ ƠI 


Mỗi độ Thu về lá vàng rơi 

Cháu con thêm nữa một tuổi đời 

Công danh sự nghiệp nhiều thành tựu 

Lưng mẹ còng thêm, gối rã rời 


Cuộc người mưa nắng đầy vơi 

Sớm khuya tần tảo mẹ thời chẳng than 

Má đào nhuốm những đa đoan 

Trần gian cõi tạm bào mòn nét xuân 


Dãi dầu khuya sớm gian truân 

Thương con mẹ vững đôi chân dặm trường 

Thời gian con tạo vô thường 

Tóc mẹ nay đã như sương phủ mờ 


Giật mình con cứ ngẩn ngơ 

Công ơn dưỡng dục còn chờ mai sau 

Vu Lan tháng Bảy đến mau 

Con xin thành kính dâng màu thiên thu 


Mẹ đừng như lá cuối mùa 

Mãi bên con cháu bình an phước lành 

Hạnh phúc con xin để dành 

Thành tâm trao mẹ ngọt lành Mẹ ơi ! 


TUỆ TÂM 31.08.2020 

Ps: Đã 21 năm không còn Mẹ và 9 năm không còn Cha dìu dắt con cháu trên cõi tạm nhưng lúc nào trong tâm con cũng luôn gọi Mẹ Cha! Mùa Vu Lan lần thứ 15 con viết về Cha Mẹ cho lòng con nguôi ngoai thương nhớ và hạnh phúc vì Cha Mẹ cho con hình hài như bây giờ và biết viết về những cảm nghĩ của chính mình!@@@

*****


Họa thơ TT

*****


HIẾU THẢO

Hiếu thảo làm con phải đặt đầu

Sinh thành dưỡng dục nghĩa thêm sâu

Đêm đêm thức giấc lo con ngủ

Sớm sớm nâng niu giọt sữa bầu

Chẳng ngại gian lao nhiều khốn khó

Không màng cực khổ lắm niềm đau

Hy sinh tất cả vì con cái

Hãy nhớ đừng làm Bố Mẹ sầu!

Quốc Thái

***


VU LAN MÙA BÁO HIẾU

"Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc

Đừng để buồn trên mắt Mẹ nghe không"

Lời đơn sơ ai cũng thuộc nằm lòng

Nhưng làm con lắm người không thực hiện?


Cõi ta bà bao nhiều điều thúc giục

Kẻ làm con như hưởng phúc an bình

Có bao giờ nghĩ đến Mẹ hy sinh

Cho cuộc sống ấm no mình thụ hưởng


Nước chảy xuôi chớ bao giờ đi ngược

Mẹ âm thầm dõi từng bước con đi

Không oán ngại bởi những nỗi sầu bi

Con hạnh phúc là Mẹ cười mãn nguyện


Cơn lốc cuộc đời mưu toan tính chuyện

Hãy chớ quên lời nói của người xưa:

"Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc

Đừng để buồn trên mắt Mẹ nghe không!!!!"

Quốc Thái

***


MỘT ĐỜI CHO CON

Mưa đổ ngoài hiên chiếc lá rơi

Giáp năm tuổi lại chồng lên đời

Con thêm hạnh phúc nhiều mơ ước

Con lớn khôn hơn, Mẹ chẳng rời


Đời Mẹ khổ cực đầy vơi

Cho con khôn lớn thoát thời lầm than

Ôm phần gian khó đa đoan

Mẹ quên tuổi trẻ xóa mòn tuổi xuân


Cuộc đời dẫu lắm gian truân

Mẹ luôn vững bước đôi chân đêm trường

Vì con sức Mẹ phi thường

Vì con chẳng ngại gió sương bụi mờ


Phận con nên chớ làm ngơ

Dẫu Mẹ Cha chẳng có chờ ngày sau

Nhưng con hãy nhớ nên mau

Đáp đền công sức nhuộm màu hồng thu


Đừng đợi khi đến qua mùa

Đến khi xa vắng lệ chua khó lành

Khi còn Cha Mẹ hãy dành

Phút giây chăm sóc ngọt lành ai ơi!

Quốc Thái

Monday, August 30, 2021

ĐÊM MƠ

 ĐÊM MƠ...


Em cô gái gặp ở trong mơ

Mỗi buổi hoàng hôn hẹn đợi chờ

Bóng ngã hàng cây kìa thấp thoáng

Hồ thơ mộng đẹp viết bài thơ


Chiều vàng cảnh sắc khó làm ngơ

Có dáng ai kia đợi kẻ khờ

Mấy bữa ngồi bên chiều Hồ Lăk

Xoay mình tỉnh giấc biết là mơ.


Quốc Thái


VÔ THƯỜNG


 VÔ THƯỜNG


Trần gian một số phận con người

Tất bật mưu sinh tới đỏ ngươi

Sáng nghĩ về cơm thừa nước mắt

Đêm lo đến gạo thiếu môi cười

Thằng nhiều của để hoài ưa móc

Kẻ lắm tiền xài lại thích bươi

Cõi tạm rồi đây còn được mất

Ngày sau nhắm mắt có nên lười.


Quốc Thái

KIẾP ĐAM MÊ


 KIẾP ĐAM MÊ


Cõi tạm trần gian một cuộc đời

Khi vào đã chọn lấy trò chơi

Oằn lưng cuốc bẫm lo toàn sức

Úp mặt cày sâu khóc hết lời

Tính toán cầu hơn lòng mãi nặng

Mưu bày hưởng lợi trí nào vơi

Vô thường trọn kiếp còn chi được

Hãy sống an yên phúc tuyệt vời.


Quốc Thái

MƠ EM họa thơ TT


 MƠ EM...

Có người con gái gặp trong mơ

Một buổi hoàng hôn hẹn đợi chờ

Bóng ngã hàng cây kìa thấp thoáng

Bên hồ thơ mộng đẹp bài thơ


Chiều vàng cảnh đẹp khiến ngẫn ngơ

Có dáng ai kia đợi kẻ khờ

Thư thái ngồi bên chiều Hồ Lăk

Giật mình thức giấc, biết là mơ!

Quốc Thái


Họa bài CHIỀU HỒ LĂK của ts Tuệ Tâm


CHIỀU HỒ LĂK 


Hoàng hôn Hồ Lăk đẹp như mơ 

Thấp thoáng lùm thông bóng trẻ mờ 

Cụm khói lam chiều trong xóm vắng 

Mặt hồ yên ả gợi hồn thơ...


Phải chăng ta đã quá ngu ngơ 

Chẳng biết Gió  - Mây đã hẹn hò 

Ngày mai vần vũ phong ba nổi 

Hồ Lăk có còn đẹp như mơ ? 

TUỆ TÂM


@ Hồ Lăk - Earka - Đăk Lăk @ 


30.08.2020

VÔ THƯỜNG CÕI TẠM XH TT QT


 VÔ THƯỜNG 


Nực cười số phận cái con người

Sướng khổ sang hèn một cuộc chơi

Sáng sớm oằn vai lo tối mặt

Chiều hôm mỏi mắt mệt đen môi

Công danh giành giật pha màu ớt

Sự nghiệp tô bồi điểm sắc vôi

Tay trắng ôm đời nuôi ước vọng

Vô thường lai vãng khắp cùng nơi

TUỆ TÂM


22:37:30.08.2020


CÕI TẠM

(họa bài VÔ THƯỜNG của ts Tuệ Tâm)

Cõi tạm trần gian một kiếp người

Khi vào chọn lựa một trò chơi

Oằn lưng cuốc bẫm lo đen mắt

Cuối mặt cày sâu khóc xám môi

Tính toán hơn thua lòng đổi bạc

Bày mưu trục lợi dạ thành vôi

Vô thường hết cõi còn chi được

Hãy sống an yên phúc mọi nơi

Quốc Thái

BL: CẢM NGHĨ...


 CẢM NGHĨ VỀ MỘT BÀI THƠ

Một bài thơ lãng mạn kèm theo tấm ảnh tuyệt đẹp làm chùn bước bao thi nhân mặc khách. Tuệ Tâm luôn làm mới thơ của mình bằng nhiều thể loại thơ khác nhau với những câu chữ đơn sơ mộc mạc, giản dị, nhưng để lại nhiều ấn tượng sâu sắc cho người đọc:

"Hoàng hôn hồ Lăk đẹp như mơ"

Câu mở đầu khiến người đọc nghĩ rằng tác giả sẽ diễn tả về cái hồ này. Và cũng chính câu mở đầu, thi sĩ Tuệ Tâm đã cho độc giả cái cảm nhận bao quát về hồ Lăk.

Khung cảnh an bình nơi làng quê đã được diễn đạt qua câu thơ thứ ba:

" Cụm khói lam chiều trong xóm vắng"

Bên cạnh hình ảnh thơ mộng của mặt hồ qua câu kế tiếp:

"Mặt hồ yên ả gợi hồn thơ"

Câu thơ thứ sáu độc nhất khi tác giả ví von sự hẹn hò của tình yêu đôi lứa bằng:

"Chẳng biết Gió- Mây đã hẹn hò"

Và cái sự hẹn hò ấy nó cũng vũ bão, mạnh bạo, cuồng nhiệt như sự hẹn hò của đôi trai gái, đã được TT viết như sau:

"Ngày mai vần vũ phong ba nổi".

Và câu kết là sự lo lắng có thể xảy ra:

"Hồ Lăk có còn đẹp như mơ?

Chỉ bao nhiêu đó thôi mà lên đỉnh tuyệt vời

Cám ơn nàng ts nhé

Quốc Thái


Xin mời quý vị đọc bài thơ dưới đây của ts Tuệ Tâm


Ảnh: bên hồ Lăk của TT


CHIỀU HỒ LĂK 


Hoàng hôn Hồ Lăk đẹp như mơ 

Thấp thoáng lùm thông bóng trẻ mờ 

Cụm khói lam chiều trong xóm vắng 

Mặt hồ yên ả gợi hồn thơ...


Phải chăng ta đã quá ngu ngơ 

Chẳng biết Gió  - Mây đã hẹn hò 

Ngày mai vần vũ phong ba nổi 

Hồ Lăk có còn đẹp như mơ ? 

TUỆ TÂM


@ Hồ Lăk - Earka - Đăk Lăk @ 


30.08.2020

Sunday, August 29, 2021

ÁNH TRĂNG SOI BƯỚC EM họa thơ MB


 ÁNH TRĂNG SOI BƯỚC EM

Ánh trăng kia nghĩ gì không em nhỉ

Mà lặng thầm dõi theo lúc em đi

Đó chính là hình ảnh anh về đến

Soi con đường buổi sáng sớm em đi

Quốc Thái


Họa thơ Tran MoBin


TRĂNG THƯỢNG TUẦN 


Trăng thượng tuần chưa sáng nhiều em nhỉ!

Chỉ đủ vừa rõ lối bước anh đi

Thu đang độ mùa mưa ngâu dần đến 

Em bây giờ có dõi bóng trăng đi?


        Trần Mô Bin.  27-8-2020


Ảnh MoBin

Edited Bao Thai

GẶP EM TRONG TÌNH CỜ

 GẶP EM TRONG TÌNH CỜ

Gặp em trong tình cờ

Rồi đem lòng thương nhớ

Gởi vào những vần thơ

Em ơi em có nhớ


Hằng ngày anh mong đợi

Những áng thơ em về

Để ấp ủ cơn mê

Yêu em nàng thi sĩ


Bao đêm dài luôn nghĩ

Mái tóc huyền thân thương

Mắt môi luôn chăm chỉ

Dệt nên những cung đường


Tiếng nhạc nghe du dương

Lời thơ như mật đường

Ăn sâu vào tâm thức

Người con gái tôi thương


Gặp em trong tình cờ

Dệt thành những ước mơ

Cùng em nên duyên nợ

Em ơi anh ngỏ lời

Quốc Thái


NHỚ VỀ EM

 NHỚ VỀ EM

Đêm nay anh lại rất nhớ về em

Nhớ áng thơ mượt mà như làn tóc

Nhớ mắt em tròn xoe như hạt ngọc

Nhớ môi cười làm say đắm hồn anh


Anh không thể nào không nghĩ về em

Những tâm tư êm đềm mà chân ái

Anh bỗng dưng trở thành hoa cỏ dại

Len lén nhìn em mang lại sắc hồng


Em biết rằng anh rất nhớ em không

Khi xa vắng lòng nôn nao rất lạ

Mà tâm tư cứ ngày đêm buồn bả

Nhớ em nhiều lả chả giọt sầu vương


Em ơi! Em có cùng anh nguyện ước

Mong ngày gần hai nước sẽ về chung

Quốc Thái


LỜI THỀ MÙA THU/LỜI THỀ CÙNG EM xh TT QT

 LỜI THỀ CÙNG EM

Hằng ngày anh đắm men say

Lời thơ em đã ngất ngây tình nồng

Em xinh như một đóa hồng

Còn anh như lá bềnh bồng theo em

Vi vu gió mát dịu êm

Ngạt ngào hương lúa đêm đêm mang về

Bên nhau ta ngắm đồng quê

Ngắm trăng tròn lẻ cùng thề có nhau

Nhớ ngày mới gặp hôm nao

Mà hôm nay đã trăng sao một đời

Thu về ta nhớ em ơi

Bên nhau mình viết một lời thề chung!

Quốc Thái


Họa bài LỜI THỀ MÙA THU, thơ ts Tuệ Tâm


LỜI THỀ MÙA THU 


           Lời thơ em viết anh say 

Chiều Thu mang gió heo may cùng về 

           Nắng vàng như tỉnh cơn mê 

Lung linh hoa lá tìm về chân mây 

           Lời yêu mềm ngọt đâu đây 

Nghe trong tiếng gió, cỏ, cây thì thầm 

           Em về ươm nụ, gieo mầm 

Bước qua ngày nắng, tay cầm tươi xanh 

           Lời thương dẫu có mong manh 

Em tìm ngào ngọt từ anh mang về 

          Ta cười mắt biếc ...say mê 

Chúng mình cùng viết lời thề nhé anh !

TUỆ TÂM


30. 08.2020


VIỆT NAM ƠI!

 VIỆT NAM ƠI!


Việt Nam ơi cố gắng lên

Lời cổ động đã vang rền núi sông

Toàn dân ta hãy đồng lòng

Quyết tâm chống dịch để không lệ buồn


Hãy ở nhà, chớ luồn tuôn

Giúp mình giúp bạn theo khuôn phép này

Là dịch nó sẽ bó tay

Không nơi nương tựa chết ngay tức thì


Việt Nam cố gắng lên đi

Mai sau hết dịch còn gì vui hơn


Quốc Thái


NINH HÒA


 NINH HÒA

Ninh Hòa có núi Vọng Phu

Có bờ cát trắng vi vu gió mùa

Có đôi chim nhỏ vui đùa

Có ga xe lửa bốn mùa xôn xao

Có bờ biển sóng rì rào

Có anh có chị dạt dào thi ca

Ninh Hòa xứ đẹp quê ta

Bình minh rộn rã nhà nhà an vui

Quốc Thái


Cảm tác ảnh Núi Vọng Phu của Tran MoBin

THỜI TRANG


 THỜI TRANG


Covid về đổi mới mốt thời trang

Khi ra phố phải trang hoàng cho kỹ

Khẩu trang mang chớ bận tâm suy nghĩ

Che môi cười, che ý nhị hàm răng


Kính đeo vào ta lại thấy thật căng

Che đôi mắt bâng khuâng nghìn câu hỏi

Che khuôn mặt với con đường đưa lối

Che ngõ vào bóng tối của thời gian


Nhưng không sao ta vẫn thấy mơ màng

Những nét đẹp hiên ngang đang ẩn hiện

Từ đôi mắt, bờ môi, hay cái miệng

Khẩu trang vào là mốt diện thời trang


Quốc Thái


Cảm tác ảnh từ ĐB trên BH

TANG BỒNG họa PHIÊU LÃNG thơ TT


 TANG BỒNG

(họa PHIÊU LÃNG thơ TT)


Buổi sáng hôm nay Chủ nhật hồng

Hoa vàng rạng rỡ lúc hừng đông

Tâm hồn thoải mái nhìn tia nắng

Trí não an nhiên hít gió đồng

Hưởng cái đời thường quên mất được

Yên vì cuộc sống kệ còn không

Hằng đêm trở giấc lòng ôm mộng

Thả lỏng tâm tư giấc ngủ nồng.


Quốc Thái

CÀ PHÊ SÁNG


 CÀ PHÊ SÁNG


Chủ Nhật lại đến rồi

Mời bạn ghé thăm tôi

Uống ly cà phê sáng

Kể chuyện đời sâu nặng

Vào đến con tim vàng

Cho ngày mới mênh mang

Dòng Lục bát huy hoàng

Tình bằng hữu thênh thang


Quốc Thái

MỜI BẠN/CÀ PHÊ xh TT QT



 MỜI BẠN


Lại thứ 7 nữa rồi

Bạn có buồn như tôi 

Xin mời cà phê đắng 

Cho nỗi buồn sâu lắng 

Tận vào tới tâm can !

TUỆ TÂM


29.08.2020


CÀ PHÊ

(họa theo bài MỜI BẠN của Tuệ Tâm)

Một tuần lại hết rồi

Người có nhớ đến tôi

Uống ly cà phê sáng

Để niềm tin sâu đặng

Vào đến con tim vàng

Quốc Thái

MIỀN TÂY


 MIỀN TÂY


Trái ngọt cây xanh xứ sở nầy

Người về kẻ đến đất miền Tây

Dừa tươi mận ổi sầu riêng nhóc*

Vú sữa cam chanh mít bưởi đầy

Nhãn khóm chôm chôm dưa hấu đó

Xoài măng cục quít mãng cầu đây

Mời anh với chị về thăm viếng

Trái ngọt cây xanh xứ sở nầy.


Quốc Thái


* nhiều

Saturday, August 28, 2021

TRỌNG CHỮ TÌNH

 TRỌNG CHỮ TÌNH

(Nhất đồng, nhất vận, thủ vĩ ngâm)


TÌNH đẹp muôn đời tựa ý thơ

TÌNH luôn quý mến mãi tôn thờ 

TÌNH thân trí nhất nhiều duyên nợ

TÌNH bạn tâm đồng lắm ước mơ

TÌNH vẫn nồng say dù cách trở

TÌNH hay thắm đượm dẫu ơ hờ

TÌNH bằng hữu ấy hoài nâng đỡ

TÌNH đẹp muôn đời tựa ý thơ.


Quốc Thái


ANH QUỐC XH SH QT



 HAI LÚA DU LỊCH ANH QUỐC


 Hai Lúa đi du lịch đến Anh

 Như dân quê ở ruộng lên thành

 Lang thang khắp chốn lo đi lạc...

 Lầm lủi cùng nơi sợ chạy quanh

 Tiếng Pháp tịt mù nên nín bặt

 Chữ Anh biết ít phải thôi đành!

 Dùng tay mệt nghỉ và ra dấu

 Mà cũng thật vui chuyến lữ hành.

Sông Hồ


NGAO DU ANH QUỐC

(họa bài HAI LÚA DU LỊCH ANH QUỐC của Huynh Sông Hồ)


Huynh Tỷ ngao du tận xứ Anh

Đi thăm thắng cảnh London thành

Nhà cao, phố thị, người đi bộ

Mặc khách, thi nhân, xe dạo quanh

Lộng lẫy kiêu sa-lòng bỏ mặc

Hào hoa óng ánh-dạ không đành

Lỡ yêu thiếu nữ từ đôi mắt

Về Mỹ bị say nét đẹp hành

Quốc Thái


Ảnh Sông Hồ

ANH LÀ AI/ CHÚNG MÌNH LÀ AI XH TT QT


 ANH LÀ AI 


Anh là ai? anh từ đâu đến ? 

Mắt môi cười - em lòng dạ xốn xang 

Dù nhắm mắt em vẫn hình dung thấy 

Bởi hình anh em khắc trái tim rồi !


Anh là ai ? Anh từ đâu đến ?

Mang theo gió thổi đời thôi oi bức 

Mang theo mưa dịu mát nắng mùa hè 

Mang theo thơ làm gợn sóng sông tương !


Anh là ai ? Anh từ đâu đến ?

San sẻ cùng em những trống vắng, bộn bề

Để một ngày thầm thì em hỏi nhỏ

"Anh là ai? Phải chăng gã em thương?"

TUỆ TÂM


28.08.2020


CHÚNG MÌNH LÀ AI

(họa ý bài ANH LÀ AI của ts Tuệ Tâm)

Anh là anh, anh từ xa về đến

Để cùng em chung dạo bến tình yêu

Để bên em mỗi buổi sớm hay chiều

Để cùng hát khúc tình yêu mầu nhiệm


Em là ai? Em từ đâu xuất hiện?

Để hình em mãi hiện diện trong anh

Đôi mắt em như ngọc sáng long lanh

Anh đắm đuối chòng chành trong bể ái


Ta là ai? Và vì sao lại gặp

Để đôi mình thành một cặp uyên ương

Để mai đây trên vạn nẽo vô thường

Anh em vẫn chung đường mà vững tiến

Quốc Thái


Ảnh TT

Ảnh QT

Friday, August 27, 2021

TIỄN NGƯỜI ĐI

 TIỄN NGƯỜI ĐI


Em* đi lên tuyến đầu chống dịch bệnh

Dính cô vy nên đành phải chia tay

Vĩnh biệt Em người phụ nữ gan lỳ

Bụng mang bé vẫn kiên cường trên tuyến


Người Bình Dương sẽ vang danh Em mãi

Từ hôm nay cho đến tận mai sau

Áo blouse xanh trắng dẫu có khác màu

Vẫn khắc mãi tên Em trong tiềm thức


Em có biết từ nay trong ký ức

Người Bình Dương tên Em mãi trong lòng

Em sẽ là ngôi sao đẹp thật trong

Soi ánh sáng cho muôn dân chống dịch


Hãy yên lòng an nghĩ đi Em nhé

Cuộc chiến này nhất định sẽ thành công

Khi người dân cả nước quyết đồng lòng

Bóng covid sẽ không còn ở lại


Ngày mai này quê hương ta sáng lạng

Khi cô vy vắng bóng ở muôn nơi

Đất Việt ta xứ sở đẹp rạng ngời

Người người sẽ hát bài ca hạnh phúc


Quốc Thái


*Ảnh do người bạn chuyển với nội dung: người phụ nữ đang mang thai tên Nguyễn Thùy Trinh Em, điều dưỡng viên, chưa được chích vaccine, trên tuyến đầu chống dịch ở Bình Dương không may bị nhiễm covid và qua đời. Tất cả những người tham gia thương tiếc đưa tiễn Em lần cuối


Tùy bút: NỔ NHẰM BÀ CHỦ QUÁN




 Nổ Nhằm Bà Chủ Quán


Hôm qua vào nhà hàng của một người quen, Lạc Việt, tui quen với ông chủ, còn Ba tui là bạn của Ba ông chủ. Đang ở phòng đợi chờ người phục vụ dẫn vào bàn thì thấy có một người bạn lâu năm không gặp, đó là Phương Trang, em gái nghệ sĩ Hoài Linh và là chị gái của Dương Triệu Vũ, bước ra. 

Gặp tui  cô ấy hỏi: 

-chào anh, lâu quá không gặp, anh khỏe không? Ý mà ủa anh làm gì ở đây?


Tui trả lời:

-Ồ lâu quá mới gặp lại em. Khỏe chứ? Anh vẫn khỏe . Anh làm quản lý ở đây nè.  Em đi đâu đây?


Cô bạn tui hơi ngạc nhiên một tý. Rồi chợt nhận ra tui nói đùa, bèn trả lời:

-Em sang lại nhà hàng này hồi tháng Sáu.

-Ồ vậy em là chủ ở đây hả. Làm ăn được không em?

-Cũng được lắm anh.

........


Hết 

Hihi

BÀI NHẬN XÉT THƠ TT

 BÀI THƠ TUYỆT BÚT

Chúng ta chắc hẳn đã quá quen thuộc văn phong của Tuệ Tâm qua những bài thơ làm ngạc nhiên độc giả với những câu thơ mộc mạc nhưng dễ đi vào lòng người. Cô giáo dạy môn Sinh vật đưa chúng ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác bằng những bài thơ mang tính triết lý nhân sinh quan sâu sắc.

Hôm nay, Ts TT lại một lần nữa đưa chúng ta đi đến một khía cạnh khác của cuộc đời "tuổi trăm năm". 

Nào bây giờ chúng ta hãy cùng chiêm nghiệm nhé:

"Qua những thị phi bùn lầy nhân thế". Một sự so sánh hết ý, "bùn lầy nhân thế", một ý nghĩ hay và lạ.

" Tiếng cửa kêu".... chỉ để đóng lại và "nhốt thời gian."

Những "hoàn hôn nhợt nhạt", hay "trắng dã", " chập chờn, " hư ảo", kèm theo những cụm từ mới là như "đêm ma mị" hoặc "vọng điêu linh".... ôi chao tuyệt bút. Đó là những cụm từ đắt giá có thể sánh với diamond.

Còn nữa. Hãy đọc khổ thơ cuối, " mình rẽ đường trần" để cùng nhau đi về một chân trời mới với: CHÂN, THIỆN, MỸ qua hai câu kế tiếp:"men lối ăn năn...", " cùng chân trần....". Và câu kết thật hay với hai chữ cuối thân thương" Bé ơi!"

Cám ơn thật nhiều ts TT vì em đã luôn mang lại hạnh phúc niềm vui cho mọi người bằng những bài thơ đơn giản thắm đượm tình yêu

Quốc Thái


Mời quý vị đọc bài thơ dưới đây


KHI TA VÀO TUỔI TRĂM NĂM


Đưa tay em - mình dắt nhau đi

Qua những thị phi, bùn lầy nhân thế

Để lại sau lưng đống bản lề han rỉ

Tiếng cửa kêu rin rít nhốt thời gian


Bỏ lại hoàng hôn nhợt nhạt, hoang tàn 

Trắng dã mắt người, chập chờn, hư ảo

Đêm ma mị - tận cùng lảo đảo

Vọng điêu linh gào gọi tình nhân


Đi nào anh - mình rẽ ngả đường trần

Men lối ăn năn của phù vân vứt bỏ

Cùng chân trần trên đường quê mát cỏ

Trong ráng chiều - anh khẽ gọi...Bé ơi!

TUỆ TÂM


26.08.2020


Ảnh TT


TIM Ở CẠNH TIM/TÌNH Ở TRONG TIM XH TT QT

 TIM Ở CẠNH TIM

Khi đã yêu dù không ở cạnh nhau

Nhưng trái tim vẫn trao về em ấy

Dẫu đường đời lắm hoa thơm cỏ dại

Hình bóng nàng khắc mãi ở trong tim


Giữa đôi ta con tim đã sẵn dành

Em đã chọn yêu anh bằng cách đó

Anh và em ở hai đầu nỗi nhớ

Anh cũng dành cách đó để yêu em


Anh chúc em có cuộc sống êm đềm

Và hãy nhớ đêm đêm anh khẽ gọi

Tên của em giữa trời mây chói lọi

Tim anh nè luôn sáng rọi tình em


Anh cũng chọn yêu em trong lặng lẽ

Trong đêm trường mình khẽ gọi tên nhau

Hạnh phúc là dẫu chẳng ở cạnh nhau

Mà ta vẫn đổi trao niềm ân ái


Anh biết em chẳng bao giờ nhỏ dại

Mà kiên cường giữ mãi tình yêu amh

Hứa với em-anh ngọn gió trong lành

Để trọn đời suốt kiếp thành của nhau

Quốc Thái


Họa ý bài TÌNH Ở TRONG TIM của ts Tuệ Tâm


TÌNH Ở TRONG TIM


Có những cuộc tình...không cứ ở bên nhau

Chỉ cần biết trái tim trao người ấy

Cũng là yêu cũng đầy tha thiết vậy

Em đã chọn rồi....cách đấy để yêu anh


Đặt giữa trái tim... tình em mãi sẵn dành

Vẫn hướng về anh dệt mộng lành hai đứa

Và mãi thế thôi em không hề chọn lựa

Dù ở nơi nào... em vẫn giữ niềm tin


Cầu chúc cho anh...có cuộc sống bình yên

Và cứ an tâm lo cho mình mọi sự

Đừng lo cho em đừng bao giờ lưỡng lự

Em sẽ chẳng buồn… mà luôn giữ niềm vui


Em chọn yêu anh...trong lặng lẽ thế rùi

Và mãi mãi yêu anh thui, vậy đó

Sẽ chẳng gần nhau nhưng không từ bỏ

Để giữa cuộc đời...em vẫn có anh yêu !


Em chọn yêu anh...thương thật là nhiều 

Em hứa với anh chẳng bao giờ yếu đuối

Sức sống trẻ cháy trong tim chẳng nguội

Anh hãy nhớ là... phút cuối...vẫn yêu anh !!! 

TUỆ TÂM


27.08.2020


Bài viết: TÙY BÚT


 TÙY BÚT


Cả tuần nay Facebook đã cho đọc lại những bài thơ, những bài bình luận hay và sôi động trên một trang mang tên Văn Học Nghệ Thuật Tình Thơ.


Thật vậy, những ai đã từng gắn bó với thơ văn trên Facebook chắc hẳn đã không quên một thời vàng son nhưng rất ngắn của trang thơ này. Thực chất trang này được biến đổi từ một trang Facebook cá nhân của vị chủ xướng khi dịch covid hoành hành khắp nơi ở Hoa Kỳ và thế giới khiến tất cả mọi người phải nằm nhà. Ban đầu chỉ một vài cá nhân với những bài về dịch covid-19, và quê hương. Sau đó số lượng người tham dự càng lúc càng đông, và vì thế chủ đề cũng phong phú hơn. Hằng ngày Ông đi góp nhặt cũng như yêu cầu những vị yêu văn thơ gởi bài cho Ông, sau đó Ông tự đăng lên trang Facebook cá nhân của mình với nhan đề TRANG VĂN HỌC NGHỆ THUẬT - TÌNH THƠ, để biến nó thành một trang chung làm nơi sinh hoạt của các thành viên, ..... mỗi bốn ngày một kỳ. Tôi còn nhớ, khi đó trang này rất phong phú từ các bài thơ đa chủng loại, những bài xướng họa, những bài thơ nối nhau.... đến các bài bình luận thật hay và dí dõm không kém phần hài hước của các bạn thơ, đã thu hút rất nhiều bạn đọc. Mỗi kỳ đăng thường có trên dưới khoảng 600 - 700 Like, và gần cả ngàn comments, tức bình luận. Tiếc rằng nó đã chết quá sớm.


Nếu tôi nhớ không lầm thì vị này đã tuyên bố với thân thi hữu của mình rằng trang đó là của Ông và chỉ là trang cá nhân khi Ông luôn nhận những lời phê bình mà Ông cùng một thiểu số người không hài lòng, không muốn nghe thấy. Ông đã không ngần ngại xóa đi những bình luận mà Ông cho là chỉ trích hay phê phán, dù những lời ấy là lời thật lòng và giúp ta tiến bộ. Ông chỉ để lại những bình luận tâng bốc, khen tặng, hay những lời thuận tai Ông mà thôi. Việc làm ấy đã khiến nhiều người quay mặt bước đi sau những tranh luận nãy lửa .... và ngày nay trang ấy chỉ còn là một trang cá nhân đúng nghĩa dưới cái gọi là VHNT.


Đọc lại những bài thơ, những bình luận thật hay cách đây một năm lòng chợt thấy buồn cho một thời hưng thịnh ngắn ngủi vỏn vẹn khoảng tám tháng. 


Quốc Thái


TB: bài này tôi chỉ viết để chia sẻ cảm xúc cá nhân chớ không hề chỉ trích ai. Còn bình luận như thế nào là quyền của người đọc.

THỜI TRANG KHẨU TRANG


 VẪN ĐẸP KHI PHẢI ĐEO KHẨU TRANG 


Vẫn đẹp khi phải đeo khẩu trang 

Bởi đôi mắt ấy thật mơ màng 

Vầng trán thanh cao ngời trí tuệ 

Hàng mi cong vút nhấn điểm sang 

Mái tóc mượt mà thêm nét đẹp 

Bờ vai thon thả cộng duyên nàng 

Rất ghét dối gian và xu nịnh 

Vi Rút Cô Na cũng ngỡ ngàng !!!

TUỆ TÂM


Ps: Hưởng ứng viết về vẻ đẹp Khẩu trang thời Cô Vid 19...Và tự...Nịnh...chính mình...lúc trời đổ Mưa...nông nổi...hiiiiiiiiiiiiiiii


THỜI TRANG MÙA COVID

(Họa bài VẪN ĐẸP KHI PHẢI ĐEO KHẨU TRANG của ts Tuệ Tâm)

Theo mùa Covid mới thời trang

Bịt mặt che môi mộng với màng

Mái tóc huyền đen thành điểm nhấn

Đôi mi gợi cảm tạo nền sang

Người thon dáng đẹp nhìn thương ấy

Áo kiểu thời trang thấy mến nàng

Mặc kệ nhân gian nhiều chuyện xấu

Em xinh vi khuẩn ngỡ cùng ngàng

Quốc Thái


Ảnh Tuệ Tâm

Thursday, August 26, 2021

NHỮNG CHUYẾN XE MIỀN LỤC TỈNH

 NHỮNG CHUYẾN XE MIỀN LỤC


TÌNH


Lục tỉnh miền Tây

Những chuyến xe đò

Đưa người qua lại

Nối những niềm vui


Xe đò lục tỉnh

Từ khắp miền Tây

Nối về thành phố

Saigon thân yêu


Những chuyến xe đò

Của quê tôi đó

Một thời gắn bó

Một thời đón đưa


Quốc Thái


Ảnh xe đò miền lục tỉnh ngày xưa

Ảnh từ Đất Việt

SAIGON ƠI BUỒN QUÁ

 SAIGON ƠI BUỒN QUÁ


Saigon ơi buồn quá

Phố xá thì vắng teo

Bởi cô vy hiểm nghèo

Người người lo lánh né


Saigon ơi buồn quá

Đường giờ đã không xe

Thiếu vắng người qua lại

Không nghe một tiếng kèn


Saigon ơi buồn quá

Những ngày vui chúng ta

Cũng bởi con covid

Giờ đây đã lùi xa


Saigon ơi buồn quá

Kỳ Hòa hay Thanh Đa

Bến Thành và Chợ Lớn

Giờ vắng bóng người qua


Saigon ơi buồn quá

Những chốt chặn mở ra

Nhằm ngăn ngừa dịch bệnh

Bảo vệ sức khỏe ta


Saigon ơi buồn quá

Phố xá tựa tha ma

Không có người qua lại

Cũng tại mầy mà ra


Saigon ơi buồn quá

Cầu mong dịch chóng qua

Bà con mình mở tiệm

Làm ăn phát triển nhà


Saigon oai hùng quá

Đuổi dịch covid xa

Phố phường vui hội tụ

Anh tài khắp nước nhà


Cầu mong Saigon nhá

Ngày mai dịch hết nha

Người vui chơi trẩy hội

Hạnh phúc khắp quê nhà


Quốc Thái


Ảnh đường phố Saigon sáng ngày 25 tháng 8, 2021





Truyện ngắn XUÂN NĂM CŨ






 Truyện ngắn: Xuân năm cũ


Bầu trời Saigon trong xanh sau những ngày mưa dầm làm ngập hầu hết những con đường lớn nhỏ trong thành phố. Và chiếc Boing của hãng hàng không Nam Hàn đang từ từ hạ cánh xuống đường băng Tân Sơn Nhất. Sau một lúc quanh co qua các đường băng, chiếc phi cơ từ từ đi vào chổ đậu để thả khách. Tất cả hành khách trên chuyến bay ấy đều nôn nao, muốn bước thật nhanh ra khỏi khoang máy bay để gặp người thân, bạn bè, hay đi một vòng thăm viếng Saigon của những du khách.


Hoàng không hối hả như mọi người, chàng từ tốn, chậm rãi, thậm chí còn nhường bước cho những người đi sau. Trong lòng Hoàng có một cảm giác gì đó lân lân khó tả. Đây là lần đầu tiên chàng về thăm quê sau hơn 30 năm xa xứ. Ba mươi năm, vật đổi sao dời, mọi thứ đều thay đổi, từ cảnh vật đến con người. Hoàng về quê những chẳng biết phải về đâu, vì người thân của chàng đa số đều ở Mỹ, Pháp, Canada, Úc, thậm chí cả Nam Hàn, Đài Loan. Còn bạn bè thì chẳng có ai, vì từ khi rời quê nhà, chàng đã mất liên lạc với tất cả. Ra khỏi phi trường, Hoàng gọi một chiếc taxi và bảo tài xế chở một vòng các quận Một, Ba, Năm, và các nơi nổi tiếng của Saigon hoa lệ năm nào. Đi lòng vòng chán, chàng khều vai bác tài nói:


-Bác vui lòng chở tôi đến Thảo Cầm Viên.


Bác tài xế taxi nói:


-Thảo Cầm Viên bây giờ chán lắm, ít có ai tới chơi lắm


-Bác cứ chở tôi đến đó đi, tôi muốn đi dạo một vòng. Chàng nói


-Thôi được, tối sẽ đưa anh tới đó. Khi nào anh muốn về, tôi sẽ đến đón.


-Tôi cũng không biết chừng, chắc là khoảng năm-sáu giờ gì đó.-Hoàng nói.


-Trời, anh làm gì ở trỏng mà lâu dữ vậy?-Bác tài hỏi


Hoàng không nói gi. Chàng trả tiền xe cho bác tài, và lặng lẽ bước đi.


 Vào đây, chàng lang thang khắp nơi, xem những chú voi, cọp, sư tử, khỉ, v.v...gầy ốm do thiếu ăn. Đến một gốc cây cổ thụ, đã bị chặt nửa thân cây, chàng ngồi xuống băng ghế đá, mắt lim dim hít thở không khí không mấy được trong lành trong công viên ít cây, nhiều bụi và rác. Rồi chàng thiếp đi lúc nào không hay.


***


Saigon đầu thập niên 1990, một ngày xuân oi bức, Xuân hẹn Hoàng đến Thảo Cầm Viên, hay còn gọi là Sở Thú, để gặp mặt lần cuối trước khi nàng lên xe hoa về nhà chồng. Khi ấy, Hoàng là một nghệ sĩ nghèo, còn Xuân là con gái một của một gia đình giàu có, do theo thời thế mà phát đạt. Gia đình Xuân chê Hoàng nghèo và không môn đăng hộ đối, nên đã quyết định gả nàng cho một cậu công tử, là trưởng nam của một gia đình có thế lực tại Saigon lúc bấy giờ.


Hoàng đến sớm hơn giờ hẹn ba mươi phút. Khi nào cũng vậy, Hoàng luôn đến sớm để chờ Xuân. Hôm nay đã quá giờ hẹn hơn một tiếng mà nàng vẫn chưa đến. Chờ đợi một lúc, Hoàng thiếp đi hồi nào không hay. Đến khi có một bàn tay chạm vào vai, chàng mới giật mình tỉnh giấc. Thì ra Xuân đã đến trể gần hai giờ đồng hồ.


Hoàng lòm còm ngồi dậy, Xuân nhìn Hoàng mỉm cười, chàng đưa vội tay áo lau khô dòng nước miếng chảy bên khoé miệng, hỏi:


-Ủa, sao hôm nay em đến trể vậy?


-Em trốn đi từ sớm, nhưng bị Ba Mẹ phát hiện và không cho em đi. Em phải chờ Ba Mẹ ngủ trưa mới trốn ra được đó.


Hoàng ôm Xuân vào lòng. Xuân cũng ôm Hoàng thật chặt, lòng thầm nghĩ, giờ này gần nhau như thế, chia tay nhau hôm nay là xa nhau vĩnh viễn. Lòng Hoàng cũng oặn đau không kém. Ôm người tình trong vòng tay, khi buông ra sẽ xa nhau mãi mãi. Đau đớn lòng nhìn em lần cuối, em đây rồi mà xa ngàn khơi, đớn đau này xót xa lòng anh. Không nói thành lời, nước mắt Xuân tuôn trào ướt đẫm vai áo Hoàng. Bất chợt Hoàng hỏi:


-Tại sao, tại sao em lại phản bội anh để đi lấy chồng chớ?


-Anh à! Em vẫn yêu anh như ngày nào, vẫn thuỷ chung với tình yêu của anh. Nhưng vì chữ hiếu, em không thể cãi lời Ba Mẹ được, đành phải nhắm mắt đưa chân thôi anh à. Mong anh hiểu cho em.


-Thời này là thời nào rồi mà còn ép duyên chớ. Hoàng uất nghẹn. Cũng tại vì anh nghèo thôi, nhưng làm thơ, viết văn, ca hát, sáng tác nhạc là niềm đam mê của anh. Tất cả là tài sản vô giá đối với anh.


-Nhưng với Ba Mẹ, những thứ anh có không là thực tế. Chúng không thể nuôi sống anh và em. Cho dù anh có cả khối thơ, văn, nhạc, thì Ba Mẹ em vẫn chê anh nghèo, và không môn đăng hộ đối.


-Thôi được rồi. Cũng vì chữ "tiền" mà thôi.


Sau đó, cả hai không nói một lời nào. Chàng và nàng ngồi bên nhau, tay trong tay lặng thinh nghe từng nhịp đập con tim của nhau. Bất chợt Xuân nói:


-Hôm nay em sẽ cho anh cái ngàn vàng của em, xem như một kỷ niệm của tình yêu chúng mình.


Hoàng dãy nãy:


-Đâu thể nào làm như thế được em. Anh đã giữ cho em để chờ đêm tân hôn của chúng mình. Giờ không giữ được em bên cạnh, anh cũng không lấy đi cái quý nhất của đời con gái.


-Nhưng anh là người em yêu nhất. Em muốn trao cái quý nhất của em cho anh chớ không phải cho một người xa lạ mà em không hề yêu.


-Nhưng làm thế không được em à. Đêm tân hôn, chồng em mà biết được thì cả cuộc đời này em sẽ khổ, còn Ba Mẹ em, gia đình em nữa. Họ sẽ mất mặt suốt đời.


-Bộ anh không yêu em sao?


-Anh yêu em nhiều lắm Xuân ơi!


-Yêu....mà tại sao không lấy. Những người đàn ông khác, không cho, họ còn tìm đủ mọi cách lấy cho bằng được, còn em cho anh mà anh không chịu nhận.


-Vì yêu em nên anh mới không nhận. Em có hiểu không?


Đâu đó trong công viên vang lên những điệu nhạc buồn


_Chỉ còn gần em một giây phút thôi. Một giây nữa thôi là ta xa rồi.


_Anh hiểu dùm em, nào ước muốn giàu sang....Em vì chữ hiếu nên đành câm nín cho đẹp lòng.


_Người ơi có nhớ có thương một người. Còn đây đêm cuối nói cho cạn lời...Em đây rồi mà xa ngàn khơi, đớn đau này xót xa lòng tôi.


Cuối cùng thì giờ chia tay cũng đến. Cả hai nghẹn ngào không nói nên lời nào. Họ ôm nhau thật chặt, trao cho nhau những nụ hôn cuối cùng. Để mai này mỗi người mỗi ngả, như còn một chút gì đó để nhớ để thương.


...


Hoàng nào có biết rằng Xuân có một nỗi khổ tâm, mà nàng không thể nói được với chàng. Cả Ba Mẹ của nàng cũng vậy. Họ cũng đau lòng lắm khi buộc lòng phải ép duyên con, nhưng họ không còn cách lựa chọn nào khác. Họ cũng thương mến Hoàng nhiều. Chuyện chê chàng nghèo khổ chỉ là cái cớ để đánh vào lòng tự ái của chàng để chàng rời bỏ Xuân mà thôi. Ba Xuân là một thương gia giàu có, nhưng không hống hách kiêu căng. Ông sống rất khiêm tốn và hoà nhã với mọi người. Sau nhiều lần làm ăn thất bại, công ty ông trên đà phá sản. Thời đó, muốn làm ăn lớn và trụ vững trong xã hội thì bắt buộc phải có những mối quan hệ ngầm với giới quyền lực. Nhưng đó là con dao hai lưỡi. Khi họ thấy mình không còn giá trị để bòn rút, để lợi dụng, thì họ sẽ tìm đủ mọi cách để hạ bệ mình. Có khi là một vật tế thần cho những phi vụ phạm pháp, ăn hối lộ, bòn rút của công,..., bị phanh phui. Ba Xuân không may lại rơi vào tình trạng ấy. Trong lúc khốn đốn, thì ông An, là một người có thế lực trong hắc bạch lưỡng đạo tìm đến với ý định cứu giúp ông khỏi con đường chết, và có thể giữ được một phần tài sản cùng với một bề nổi như hiện tại. Nghĩa là Ba Xuân sẽ thoát khỏi cái bẫy mà ông bị bắt buộc phải đạp vào và trở thành con vật tế thần, với cái án mà không có toà án nào xét xử cả, và ông cũng không thể kháng cáo, tù chung thân, hoặc tử hình. Giử lại được một phần tài sản, còn chín mươi phần trăm kia sẽ thuộc về ông An. Gia đình Xuân vẫn ở lại căn nhà cũ, và Ba Xuân vẫn làm chủ công ty của mình, nhưng thực tế thì thuộc về ông An. Điều kiện cuối cùng là Xuân phải về làm dâu nhà ông ấy để hầu hạ cho cậu quý tử chỉ biết ăn chơi trác táng. Vì mặt mũi, vì danh dự, vì muốn có cơ hội trở mình, và minh oan cho mình sau này, nên ông Toàn, Ba Xuân, đã chấp nhận tất cả mọi yêu cầu của ông An dù có vô lý và nghiệt ngã. Ông nghĩ, còn người là còn tài sản, còn hơn là bị tù tội hay chết oan ức. Nhưng có một điều làm ông đau khổ nhất là đứa con gái duy nhất của ông phải lấy một người nó không yêu mà thằng ấy lại là một đứa chơi bời truỵ lạc. Thấy Xuân đau khổ, ông cũng khó chịu lắm. Đã nhiều lần ông định từ bỏ, nhưng Xuân vì muốn cứu cha, muốn cứu gia đình mình, đã quyết định hy sinh tình yêu, hy sinh bản thân


....


 Đôi mắt Hoàng cay xè, chàng lang thang khắp các nẻo đường trong thành phố như một người mất trí. Như một bài nhạc văng vẳng bên tai:


_Bước lang thang qua từng vỉa hè. Biết đêm nay đi về nơi đâu.....


Đi đâu, về đâu, làm gì???? Chàng cũng chẳng biết. Và chàng cứ thế mà đi, đi mãi cho đến khi đôi chân rã rời, hai mắt không còn chống cự nổi với cơn buồn ngủ, cơ thể mệt nhoài, thể xác oằn oại, con tim vỡ tan, chàng đã ngã quỵ xuống vỉa hè và bất tỉnh.


Có lẻ Xuân là người đau khổ nhiều nhất. Bên tình bên hiếu, bên nào cũng nặng. Sau khi chia tay người tình, nàng bước vội đi, nước mắt ràn rụa. Trời mùa xuân trong xanh mà nàng có cảm giác như một màu đen bao phủ khắp đất trời, lá hoa trên cành bỗng rơi rụng, chim muôn ngưng tiếng hót, mọi thứ đều sụp đổ. Nàng đi như bị ma đuổi, gào khóc như mưa. Về đến nhà, nàng chạy ào vào phòng, đóng cửa, nằm sấp xuống giường mà dòng lệ trào tuôn không sao cầm lại được


...


Ngày cưới của Xuân, Hoàng đã đến, nhưng đứng ở bên nhà đối diện để nhìn mặt người yêu lần cuối. Nhìn nét mặt Xuân buồn bả đi bên chồng mà lòng chàng se thắt lại. Tại sao? Tại sao định mệnh lại an bài như thế? Hai người yêu nhau không thể đến được với nhau.


_Hôm nay ngày cưới em, bà con bè bạn vui chúc. Vì sao tôi lại đi tới, và đứng trông ngóng em yêu.......Khi xưa đưa em sang sông, giờ đây đưa em bước sang ngang....


*****


Một cánh tay vỗ nhẹ lên vai chàng. Một giọng nói thỏ thẻ:


-Có phải là anh không? Có phải là Hoàng không?


Chàng giật mình, ngồi phắt dậy, nhảy ra khỏi băng ghế đá công viên, đưa tay lau dòng nước miếng bên khoé môi, nhưng nàng đã kịp ngăn lại và đưa cho anh một chiếc khăn tay để chùi.


-Đúng là anh rồi. Anh vẫn không hề thay đổi. Vẫn có dòng nước bọt chảy xuống khi anh ngủ.


Hoàng đưa tay dụi dụi đôi mắt như không tin vào mắt mình.


-Em đây sao? Xuân có phải không? Trông em khác xa quá.


Mấy mươi năm cách biệt, Hoàng không thay đổi nhiều, chỉ là già hơn theo thời gian, còn Xuân đã đổi thay hoàn toàn. Nhìn nàng già trước tuổi. Đó là hệ quả của sự khổ cực trong cuộc sống.


-Bấy lâu nay anh làm gì ở đâu?


-Sau ngày cưới em một năm, gia đình anh được đi định cư tại Mỹ, từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên anh về thăm quê. Còn em thì sao?


-Sau khi lấy chồng, em phải chăm sóc một ông chồng chẳng làm nên trò trống gì ngoài việc chơi bời lêu lỏng, gái gú, rượu chè, bài bạc anh đều dính hết. Ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Thấy em chịu khổ chịu cực với con trai của họ, nên họ cũng mềm lòng và hoàn lại hết số tài sản mà họ đã lấy của Ba em. Cũng nhờ Ba quyết tâm để lấy lại công bằng cho mình mà sự thật đã được phơi bày ra ánh sáng. Họ cũng bao che lẫn nhau để khoả lấp đi những sai trái của mình, nhưng trời cao có mắt. Cuối cùng thì Ba em có lại tất cả. Và em cũng đã trả được chữ hiếu cho Ba Mẹ.


-Vậy em đã được mấy cháu rồi?


-Chưa có cháu nào anh ạ. Ngay đêm tân hôn, em đã phải ngủ một mình rồi vì ảnh say bí tỉ có biết gì đâu. Rồi những đêm kế tiếp, đêm nào cũng say mèm. Mấy mươi năm nay, sáng sớm là ảnh đi cho đến khuya. Về đến nhà là không còn biết gì hết, chỉ có lăn ra mà ngủ thôi.


-Vì vậy em vẫn còn là con gái?


-Vâng, ảnh chưa hề đụng đến em. Có một lần ảnh bảo, ảnh chịu cưới em một phần do cha mẹ ép buộc, một phần cũng muốn làm một cái gì đó gọi là có ích cho đời. Sau mấy lần qua lại với gia đình em, anh ấy biết rằng em đã có anh, em đồng ý lấy ảnh cũng vì gia đình. Cảm động trước cái tình của em, nên ảnh quyết định cứu vớt gia đình em, và không hề đụng đến em dù chỉ một cái nắm tay.


-Kể ra anh ấy cũng cao thượng em nhỉ!


-Đúng rồi đó anh. Còn anh thế nào? Vợ con ra sao?


-Anh vẫn chưa có gia đình em à. Từ ngày chia tay với em, anh không thể nào quên được, không có một cô gái nào có thể làm rung động trái tim anh. Anh vẫn yêu em, yêu em như ngày nào.


-Anh vẫn độc thân??


-Thiệt đó. Anh không sạo với em đâu. Hôm nay anh đến nơi này cũng là để ôn lại một kỷ niệm buồn cho một mối tình dang dở. Do mệt quá, anh thiếp đi lúc nào không hay, và những chuyên cũ như những thước phim quay về trong giấc ngủ của anh. Cũng may là được gặp em ở đây.


-Từ lúc chia tay anh, ngày nào em cũng đến nơi này. Cũng mong gặp lại anh, nhưng mà....Hôm nay bỗng dưng thấy anh ở đây em mừng quá.


-Vậy bây giờ Ba Mẹ em thế nào rồi?


-Ba Mẹ em đã mất cách đây nhiều năm rồi anh. Do làm ăn thua lổ, rồi bị người ta gạt nên mất trắng. Ông buồn nên sinh bệnh mà qua đời, Mẹ em cũng đi theo Ba không lâu sau đó.


-Vậy thì bây giờ em về với anh nhe. Anh sẽ đưa em về Mỹ, chúng ta sẽ làm lại từ đầu.


-Em không đi được đâu anh.


-Em yêu chồng em à?


-Không.


-Em còn yêu anh không?


-Còn. Mắt nàng rưng rưng lệ.


-Thế thì tại sao em không đi cùng anh?


-Em không thể?


-Vì sao?


-Vì em phải chăm sóc cho chồng của em. Dù không yêu ảnh, nhưng mấy mươi năm qua vẫn có cái nghĩa với nhau. Hơn nữa ảnh đã từng cứu gia đình em bên bờ vực thẳm. Hôm nay ảnh đã trở thành người thực vật, chỉ nằm một chổ mà không còn biết gì hết, em không thể nào bỏ anh ấy mà đi được anh à. Mong anh hiểu cho em.


-Hiểu cho em rồi ai hiểu cho anh đây. Mấy mươi năm nay anh vẫn ôm hình bóng của em mà sống, mà làm việc, mà vươn lên nơi xứ Mỹ.


-Mấy mươi năm nay em cũng chỉ là cái bóng bên đời của anh ấy, nhưng giờ đây anh ấy lâm bệnh như thế này, em không thể vì bản thân mình mà rời bỏ anh ấy được.


-Thôi, em đã quyết định như vậy thì anh đành tôn trọng vậy


-Anh ở đây bao lâu?


-Hai tuần thôi em.


-Ít vậy.


-Anh đâu còn ai ở nơi đây mà ở lâu hở em. Anh về là để mong gặp lại em một lần, giờ gặp em rồi anh cũng mãn nguyện. Mỗi ngày anh có thể cùng em đi đây đó được không?


-Không thành vấn đề anh. Khi nào cần, anh hãy gọi cho em. Đây số điện thoại của em.


-Hy vọng hai tuần ngắn ngủi của chúng ta thật vui vẻ.


Thoắt cái, hai tuần lễ đã qua. Hoàng muốn ở lại thêm nhưng không thể, vì anh phải trở lại nhiệm sở. Dẫu sao thì giữa hai người coi như đã có một sợi dây liên kết. Về lại Mỹ, Hoàng vẫn thường xuyên giữ liên lạc với Xuân. Một năm sau đó Hoàng lại về thăm Xuân. Chuyến đi này đối với Hoàng có ý nghĩa hơn chuyến đầu tiên vì về quê có mục đích. Cuối cùng tình yêu thuỷ chung của họ cũng làm cảm động ông Trời và họ đã được đoàn viên nơi xứ Cờ Hoa sau khi chồng nàng từ giã cõi đời đúng một năm sau ngày Hoàng về lần thứ hai.


Quốc Thái


25 tháng 8, 2021