VU VƠ
Ta khờ tự hỏi cớ vì đâu
Cỏ úa ngoài kia lại biến mầu
Gió thổi khơi lòng trong khắc lụy
Mây buồn động não giữa canh thâu
Hồn đưa chiếc bóng mơ màng tủi
Dạ tiễn cô đơn ấm ức sầu
Tại cõi bình yên tình chẳng trọn
Đường về bỗng nặng nhói cơn đau.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment