ÁNH TRĂNG XỨ NGƯỜI
Xứ người có ánh trăng thề
Gợi cho ta nhớ trăng quê năm nào
Trăng về thả xuống bờ ao
Trăng lên đỉnh nóc gợi bao ân tình
Thuở nhỏ đủ trò linh tinh
Tống lon, rượt đuổi, chơi mình với ta
Hay là ngồi kể chuyện ma
Đến hồi sợ quá thế là cùng la
Thoắt cái mấy chục năm qua
Giờ trăng xứ Mỹ cũng là thân quen
Nhưng trăng đã bị ánh đèn
Che đi ánh sáng thân quen thuở nào
Xứ Mỹ trăng tận trời cao
Còn trăng đất Việt rớt vào nhà ai
Trăng luôn thơ mộng ngất ngây
Nhưng ta đã lớn hết say trăng rồi
QThai
No comments:
Post a Comment