NGHÈO I
Vì nghèo mấy bửa sắn và rau
Vách lá đơn sơ dạ úa nhàu
Khối kẻ ngang qua chân bước lẹ
Bao người đứng lại miệng cười mau
Nhân gian nghĩa ái nhìn mà chán
Thế thái tình thâm thấy mắc rầu
Bởi phận dân đen đành chấp nhận
Buồn rồi cũng chỉ chuốc thương đau
Quốc Thái
NGHÈO II
Cứ hỏi Ông Trời bởi tại sao
Nhà tranh vách lá chẳng xu nào
Dăm hôm lại độn khoai và sắn
Mấy bửa thêm vào mắm với rau
Gió thổi rì rào ngờ khách sạn
Mưa rơi tí tách ngỡ ngàn sao
Thân tầm một kiếp siêng lặn lội
Ấy vậy mà đời chẳng được cao
Quốc Thái
NGHÈO III
Covid âu sầu sự nghiệp tan
Ta nay chọn kiếp sống cơ hàn
Sương khuya lạnh lẽo lòng không nản
Nắng sớm khô cằn dạ chẳng than
Vách lá đơn sơ nhưng lại sướng
Nhà tranh giản dị vậy mà nhàn
Đêm về ngắm cảnh trời mây nước
Cảm thấy đời mình cũng thiệt sang
Quốc Thái
NGHÈO IV
Nghèo mà, chẳng ngại lệ hoen cay
Hổng sợ mưa dông suốt cả ngày
Bửa thiếu cơm chan, bao tử ấm
Hôm dư thịt mỡ, dạ dày say
Người cười khoái chí - đời đen bạc
Kẻ khóc buồn hiu - kiếp đọa đày
Sướng khổ nhân duyên Trời đã định
Giàu sang phú quý có ăn mày??
Quốc Thái
NGHÈO V
Dậy sớm hằng ngày từ rất lâu
Đường khuya lạnh vắng phủ sương đầu
Phong trần gió bụi thân uy vũ
Quạnh quẽ đơn côi mặt sắc ngầu
Mấy bửa ăn kèm rau mọc cạn
Dăm ngày uống với giếng khoan sâu
Đời là một thứ chi vô nghĩa
Muốn thoát nghèo nàn có được đâu
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment