ANH CÒN NỢ EM
Tám tháng Ba anh nợ một bài thơ
Nợ lời hứa để em chờ mỏi cổ
Anh nợ em suốt một đời gian khổ
Nợ cái tình, nợ lá đổ chiều thu
Tám tháng Ba anh vẫn nợ lời ru
Cho em ngủ dù đêm mù hay tỏ
Nợ lời hứa đứng đợi em ngoài ngõ
Nợ luôn lời bày tỏ trái tim yêu
Anh nợ em cả những buổi chiều êm
Nợ suối tóc em mềm anh hứa chải
Anh nợ em trong những chiều hoang hoải
Tay trong tay nắm mãi sẽ không rời
Anh nợ em và nợ mãi không thôi
Anh sẽ nợ hết cuộc đời nhân thế
Gom một lần khi mai kia có thể
Anh trả cho em dẫu trể thời gian
Quốc Thái
Họa bài NỢ 8.3 của thi hữu Tuệ Tâm
NỢ 8/3
Có một người bảo nợ mấy vần thơ
Chờ mùng tám tháng ba anh sẽ viết
Cả ngày qua em chờ mà vẫn biệt
Chiều nghiêng rồi khắc khoải trái tim côi
Có một người hay nói dối thì thôi
Hứa nhắn tin em ngóng hoài chẳng thấy
Anh có biết trong lòng em sóng dậy
Cuộn nỗi buồn lên suối lệ trào dâng
Có một người làm em mãi bâng khuâng
Tìm dấu hỏi giá đừng quen...đỡ khổ
Người ấy ơi, nhờ gió kia nói hộ
Hai ngày rồi...mau trả nợ em nha !
Em sẽ đòi cộng thêm nợ anh à
Đừng có chối mau trả cho em đấy
Tháng ba về Thạch Thảo tràn nương rẫy
Có một người bên hoa...dại...chờ thơ !!!
09.03.2021 Tuệ Tâm
CHỢT TỈNH
đợi mong hoài nỗi nhớ gửi vào thơ
bao tâm sự nhắn lời từng câu viết
dẫu trời âu cánh chim xa biền biệt
chân thẫn thờ hờ hững đóa mâm xôi
rực hoàng hôn nỗi nhớ chẳng hề vơi
lục ngăn tim bóng hình xưa nào thấy
chỉ còn nguyên nỗi nhớ mong sóng dậy
lại thẫn thờ bước trong ánh hoàng hôn
nhắn một người khóa chặt cửa tâm hồn
để anh nhớ trong cơn mê đau khổ
đồi mâm xôi hoa vàng xanh mấy độ
thân lần mò tìm lại bóng người xưa
để một ngày đòi lại mối duyên xưa
gom tất cả đòi một lần cả lãi
đồi mâm xôi rũ mình hoa bải hoải
anh rùng mình chợt tỉnh khỏi cơn mơ
MÂY
NHỚ NGƯỜI DƯNG
Mây vẫn bay như tình Xuân diệu vợi
Gió đi hoang khêu gợi những nỗi niềm
Người yêu ơi biết bao lần tìm kiếm
Chút mơ hồ, chút luyến tiếc ngẩn ngơ
Con phố cũ vào mùa hoa Gạo nở
Vẫn say nồng như hương thuở hồng hoang
Ánh chiều nghiêng gieo những giọt nắng vàng
Bàn chân vô tình bước sang nhầm lối
Xuân sắp qua, sao mùa Xuân nỡ vội
Chẳng thương người đợi dưới nắng vàng hanh
Cứ vô tâm chùm hoa Bưởi trên cành
Dẫu đôi khi cũng đành thôi tiễn biệt
Mùa Xuân sau chắc trời xanh biêng biếc
Giấc mơ trưa, thầm tiếc cõi hoang đường...
Trung Dũng
HÃY YÊU
Hãy yêu những ngày nắng
Hãy quí những ngày mưa
Để tâm hồn bình lặng
Ngày trôi qua đủ vừa
Ai cũng một đời sống
Cũng một kiếp ta bà
Cũng vui , buồn, thất bại
Cũng cay đắng, ngọt ngào
Giữa đất trời bao la
Ta thấy mình nhỏ bé
Đôi khi trong khoảng lặng
Nở nụ cười bao dung
MINHTHU
TRẢ LẠI BÀI THƠ
Đã có lần anh nợ một bài thơ
Hẹn đến mùa Xuân về anh sẽ viết
Nhưng thời gian cứ trôi đi biền biệt
Mùa qua rồi em vẫn đợi đơn côi
Có một lần anh chỉ nói vui thôi
Hứa viết thư, em mong Hoài chẳng thấy
Anh đâu biết mỗi ngày em thức dậy
Đến chiều tàn nỗi nhớ cứ trào dâng
Anh đâu ngờ đã làm em bâng khuâng
Anh tự hỏi đừng quen em có khổ
Như gió mây trôi đâu cần nói hộ
Tháng ba rồi anh trả nợ em nha!
Anh sẽ viết thêm ý tưởng mới em à
Đừng chối trả anh viết nhiều lắm đấy
Nửa chừng Xuân hương hoa tràn nương rẫy
Anh sẽ về ...trả nợ ...một bài thơ.
Trần Mô Bin 9-3-2021
...NỢ...THƠ!..
Anh còn nợ em một vần thơ,
Đúng như lời hứa anh đâu ngờ.
Mùng tám tháng ba sao đòi nợ,
Nợ cả bài thơ bó hoa chờ...
Những ngày tháng đợi một vần thơ,
Trả hết lời yêu trong ý thơ.
Vô tư nào biết em đòi nợ,
Bây chừ mắc nợ một nàng thơ ...
Bó hoa tặng đến em trong thơ,
Lời thương trao hết để khỏi chờ.
Mùng 8 tháng 3 anh khỏi nợ,
Chỉ nợ ân tình em với thơ...
( BẰNG LÒNG CHƯA RỨA HỈ?) Đê Văn
ANH LẠI NỢ TIẾP... 8 - 3 RỒI EM ƠI
Như lần rồi anh nợ tiếp về thơ
Định ngày tám mộng mơ anh sẽ viết
Nhưng anh đã đâu ngờ mình quên biệt
Ôi sao mà đúng dở thiệt đi thôi
Xin lỗi em đến giờ biết lỡ rồi
Mà sao nhỉ đầu hồi này rất bậy
Lại quên được viết thơ cho nàng ấy
Đúng vào ngày quốc tế lễ Women's...
Em là người khiến anh mãi bâng khuâng
Nên buổi sáng anh hai lần điện thoại
Qua trò chuyện tâm hồn sao thoải mái
Nhưng ôi thì thơ thì lại quên ta
Giờ cho anh nợ ít bữa em à
Lần này hứa là anh không quên đấy
Tháng ba ới, Thạch Thảo trên nương rẫy
Nhắn tới nàng chớ lẫy giận chuyện thơ
Lời của tim anh sẽ nhẩm cả giờ
Hứa chắc chắn viết điều mơ hẹn đó
Nhé yêu dấu ơi nàng thơ bé nhỏ
Yêu thiết tha trao tim đỏ cho nàng
VĂN PHẠM
ANH CÒN NỢ EM
Tám tháng Ba anh nợ một bài thơ
Nợ lời hứa để em chờ mỏi cổ
Anh nợ em suốt một đời gian khổ
Nợ cái tình, nợ lá đổ chiều thu
Tám tháng Ba anh vẫn nợ lời ru
Cho em ngủ dù đêm mù hay tỏ
Nợ lời hứa đứng đợi em ngoài ngõ
Nợ luôn lời bày tỏ trái tim yêu
Anh nợ em cả những buổi chiều êm
Nợ suối tóc em mềm anh hứa chải
Anh nợ em trong những chiều hoang hoải
Tay trong tay nắm mãi sẽ không rời
Anh nợ em và nợ mãi không thôi
Anh sẽ nợ hết cuộc đời nhân thế
Gom một lần khi mai kia có thể
Anh trả cho em dẫu trể thời gian
BẢO THÁI
Có một người anh muốn tặng vần thơ
Sao khó thế hay là mơ em nhỉ
Nơi quê mẹ anh nằm mà suy nghị
Em đâu rồi có giận dỗi anh không
Hay là em có về với ruộng đồng
Thơm hương lúa hương cỏ may nồng ấm
Chốn quê nghèo có mẹ với cùng ba
Hai chúng ta sẽ chia sẻ mặn mà
Cùng vui thỏa đam mê và khát vọng
Một chuyện tình và đàn trẻ nghê ngô
Bên làng quê bên bếp rạ hương đồng
Vén vun cùng nhịp sống mãi trung trinh
Hoà vào tim từng nhịp đập trùng trình
Thương mãi cùng thời gian trôi đi mãi
Để tâm hồn trói lại với tình yêu
Em có hay hỡi em ơi hãy hiểu
Nợ em giờ anh muốn trả thì sao
Anh nâng niu anh gom từng sợi nhớ
Những ngọt ngào anh sẽ rót vào em
Hay là anh giữ lửa thiêu bất diệt
Khẽ khàng tìm bên em rồi thiêu rụi
Trái si tình mà bấy lâu cùng gói
Để chúng mình mãi mãi thuộc về nhau
HUY DOÃN
Ảnh Tuệ Tâm
No comments:
Post a Comment