NHỮNG NỖI BUỒN
Những nỗi buồn bỗng chốc cùng chạy ra
Khiến cho tâm ta vỡ òa nước mắt
Những nỗi buồn đã từ lâu kết chặt
Nay lại tuôn trào nhặt những đầy vơi
Những nỗi buồn tưởng đã đổ biển khơi
Nay bỗng chốc lại xoáy đời cuộn sóng
Những nỗi buồn đã chìm vào vô vọng
Bỗng hiện về làm rát bỏng con tim
Những nỗi buồn từ lâu đã lặng im
Nay bỗng dưng tìm về như hư ảo
Những nỗi buồn cứ như là cơn bão
Cuốn ta vào trong giấc mộng xanh xao
Những nỗi buồn cay đắng lẫn ngọt ngào
Những nỗi buồn của đêm nào gợi lại
Những yêu thương cùng đam mê nồng cháy
Của cuộc người đang mãi trong tim côi
Buồn đến rồi thì buồn cũng đi thôi
Buồn nhắc nhớ trong tôi bao hồi ức
Buồn vấn vương hay buồn trong bực tức
Những nỗi buồn thường trực hay thoáng qua
Những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên
Buồn nhân thế lên gam màu cuộc sống
Những nỗi buồn ta nghe như trống rỗng
Buồn vì người hay buồn bóng thời gian
Những nỗi buồn đã đến vẫn chưa tan
Nỗi buồn khác lại choàng qua cuộc sống
Hết đời người buồn kết nhau thành đống
Giữ làm gì hãy để nó chóng đi
Những nỗi buồn ta nghĩ thật vô tri
Mà cứ đến ôm ghì thân ta mãi
Vậy nên mình cứ vui thoải mái
Buồn đến rồi cũng thấy ngại mà lui.
Quốc Thái
(Bài họa ý thơ TT)
No comments:
Post a Comment