CHIỀU PHỐ THỊ
Chiều phố thị không cánh phượng giăng lối
Hoa đỏ rơi tựa xác pháo xuân nào
Hạ đang về nên con nắng hanh hao
Kỷ niệm cũ ta ép vào thương nhớ
Phố sớm sương phủ đầy nghe hơi lạnh
Em quê nhà có chạnh nhớ hè xưa
Cánh phượng đỏ ép lưu bút ai đưa
Thương cái thuở tuổi thơ vừa mới lớn
Đã bao hạ mà lòng ta vẫn thế
Chiều hay buồn đếm sợi nắng đi qua
Gió đong đưa khua cành trúc sau nhà
Nghe da diết nỗi xót xa chờ đợi
Chiều khẽ đến gợi bao niềm thương nhớ
Bỗng ta nghe như chuyên chở nỗi niềm
Chân vẫn bước đi về miền ký ức
Nắng đi rồi để bóng tối dần buông
Mong mỗi ngày chiều về luôn thật khẽ
Cho nắng ngăn nơi lối rẽ xưa thề
Ta ôm lấy bao đam mê thật chặt
Để ân tình hoài đọng mãi hương quê.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment