Friday, April 30, 2021

NHỚ NAM VANG

 NHỚ NAM VANG

Ảnh Mai Hoa


Nam Vang khắp phố thật nhiều rác*

Một chín tám lăm dân cứ vùi

Nhịp sống đêm ngày ta hít thở

Cuộc đời vẫn mãi nhẹ nhàng trôi


Thời gian cứ thế mà dần đến

Ăn sáng ngồi nghe giọng Khánh Ly**

Cắn bút mơ màng mong dịch sử

Bâng khuâng quanh quẩn nghĩa là thì


Đêm về dạo phố, cà phê Tùng

Nghe nhạc Chế Linh**  khách thiệt đông

Những bản tình ca đầy lãng mạn

Làm cho bao kẻ thấy nao lòng


Chia tay mang nỗi sầu trăm thuở

Bắt chiếc xe quay lại bến Gòn***

Đã mấy mươi năm chưa trở lại

Mỗi lần nhớ đến lệ sầu tuôn

Quốc Thái


*Thành phố Nam Vang, Cam- Bốt thập niên 80s tuy có dần phát triển và hồi sinh sau cuộc chiến Khờ-me đỏ, có thể nói phát triển hơn Saigon thời bấy giờ, nhưng người dân vẫn sống bên cạnh những đống rác to tổ bố khắp nơi trong thành phố.

**Thời gian đó có rất nhiều người Việt sinh sống, trong đó có tôi. Ngày đó các nhà hàng, quán cà phê Việt đều mở nhạc trước 1975, và đã thu hút rất nhiều khách mộ điệu âm nhạc. 

***Bến Gòn là bến xe Sài Gòn trên lãnh thổ Cam- Bốt với những chuyến xe đi về vùng biên giới Việt- Cambodia và ngược lại

TÌNH MÃI KẾT/LỠ MỘT CHUYẾN ĐÒ

 TÌNH MÃI KẾT

Tìm em gái nhỏ lúc trời chiều

Kiếp sống từ nay hết tịch liêu

Bửa nọ chăm cành hoa chẳng rủ

Hôm kia dựng cánh buồm không xiêu

Niềm mơ thưở trước vẫn còn đấy

Ước mộng năm nào lại được nhiều

Sóng vỗ bên thềm vang khúc nhạc

Tình nồng mãi kết dẫu rong rêu

Quốc Thái


Họa LỠ MỘT CHUYẾN ĐÒ của ts Tuệ Tâm


LỠ 


LỠ RỒI MỘT CHUYẾN ĐÒ NGANG

NGHÌN NĂM MÀ KẺ VẪN MANG THƯƠNG SẦU 

CÒN GÌ KHI ĐÃ LẠC NHAU?

CÓ CHĂNG HOÀI NIỆM NGẢ MÀU RONG RÊU!


LỠ MỘT CHUYẾN ĐÒ


Lỡ chuyến đò ngang một buổi chiều

Khi người bỏ lại bến hoang liêu

Thuyền trôi lờ lững nhành hoa rũ

Gió rít bơ phờ bóng kẻ xiêu

Ước vọng ngày nao sầu nặng úa

Niềm tin thuở ấy chạnh thêm nhiều

Rầm rì sóng cuộn thiên trường vẫn

Cảnh ấy trông mòn lệ hóa rêu! 


27.04.2021


Ảnh Minh Tú


CƠN MƯA VỤT ĐẾN/GÓC ĐÊM GIAO MÙA


 CƠN MƯA VỤT ĐẾN

Cơn mưa vụt đến ghi dấu phôi pha

Buốt giá bờ vai đêm trường thao thức

Trống trải cô đơn lòng như rất bực

Thương nhớ về những hồi ức hao gầy


Nhớ hôm nào ta tay ở trong tay

Nụ hôn đầu đắm say bao kỷ niệm

Đêm bên nhau quên đi câu tạm biệt

Giờ một mình trong biệt phủ tịch liêu


Mưa cứ về thăm hai buổi sáng chiều

Nhớ về em cùng những điều từng nói

Nhánh cây khô em vẽ muôn dấu hỏi

Cõi muôn trùng  ai thoát khỏi nhỏ nhen


Cuộc sống trần gian đầy những sang hèn

Cùng những bon chen dòng đời ảo ảnh

Tình yêu thương ngọt ngào không thể sánh

Bao dấu tích mặn nồng ghi ánh tình si


Em sơn ca mãi đẹp và nhu mì

Bao canh trường anh vẫn từng khắc khoải

Bóng hình yêu thương còn in đậm mãi

Đôi chân ngọc ngà dưới ánh đèn mầu

Quốc Thái


Họa GÓC ĐÊM GIAO MÙA của Tuệ Tâm


GÓC ĐÊM GIAO MÙA


Mưa giao mùa dâng giá buốt phôi pha 

Choán mảnh vai rung hoài đêm tiềm thức 

Hoa lá buông lơi chẳng thèm rạo rực 

Vụt nhớ vụt quên những kí ức hao gầy 


Giọt men đời quên sưởi ấm một vòng tay 

Nụ hôn nhạt hết nồng say hoài niệm 

Ánh đèn đường lắt lay mơ màng đưa tiễn 

Cafe chát môi mềm ướt đẫm cô liêu 


Cơn gió đi hoang lạc mãi vạt nắng chiều 

Em lặng lẽ vô ưu còn bao điều chưa nói 

Vạn vật im lìm, tạo hóa ngủ yên êm đềm lưu dấu hỏi

Khoảnh khắc giao hòa bên ngọn lửa nhóm nhen 


Khát vọng yêu đương vần xoay bản ngã sang hèn 

Đâu thể lấp chìm những hương nồng dư ảnh 

Lạc lòng thương ngàng ngơ ngọt ngào sóng sánh 

Để môi mắt lụy nhòa đoạt cả tấm hồn si 


Rũ phút đắm mê chìm trong giấc ngủ nhu mì 

Ngải đắng tìm trầm ru hời canh khắc khoải 

Có vạt tím hương đời, có giấc phượng loan 

Đêm phủ phố khuya thấp thoáng nhạt ánh mầu...

 

26.04.2021

TÚY THƠ 3

 TÚY THƠ 3

Đêm nay ta uống cho say

Để cho quên hết tháng ngày

Lòng người mưu mô dối trá

Luôn bảo mình dạ thẳng ngay


Ngày đêm ra rả đời này

Sao mà cứ luôn dối trá

Thế nhưng tâm anh cũng đã

Lừa người khắp ngã muôn phương


Cầm bút phải có thiện lương

Dẫn cho độc giả đúng đường

Tự xưng và ca ngợi bậy

Thế nên lòng mới nhiễu nhương


Góp ý thì bảo cái phương

Ngày đêm chỉ lo ganh ghét

Nhưng mà mồm anh láo phéc

Nên thấy nhiều người ghét anh


Anh cũng chẳng có công danh

Sự nghiệp thì lại cà tành

Cứ bảo người ghen kẻ ghét

Khác nào một thứ lưu manh


Tự mình ca ngợi đã đành

Viễn vông dối trá cũng giành

Hướng cho độc giả sai lệch

Để người ca ngợi đến anh


Chính kiến anh chẳng có đường

Rêu rao vũ trụ tứ phương

Cuộc đời vốn dĩ bình thường

Mà anh nhìn nhiều cay đắng


Do tâm anh chẳng chính chắn

Nên lòng cứ luôn lấn cấn

Gian manh cõi tạm ta bà

Bởi vậy chỉ thấy toàn ma


Vô thêm một ngụm ba ba

Cứ kệ đàng ấy đi mà

Cuộc đời vui ta cứ hưởng

Cùng bằng hữu khắp bốn phương

Quốc Thái


Cảm tác TÚY CA 5 của Tran MoBin



















TÚY THƠ


TÚY THƠ 2
Đêm trường thao thức
Chai bia túc trực
Uống hoài chẳng sai
Nhớ ai tháng ngày

Đêm về cô quạnh
Xứ lạ thành quen
Nỗi niềm trăn trở
Tâm sự ánh đèn

Phương xa vời vợi
Em đang ngóng đợi?
Mong ngày duyên tới
Hạnh phúc chan hòa

Đêm khuya thanh vắng
Mình anh với bia
Tâm tư sâu lắng
Gởi về nơi kia

Phố nhỏ nhớ dìa*
Tình thân nồng ấm
Có em má thắm
Hồng hồng xinh xinh

Khúc hát ân tình
Cho mình với ta
Hòa chung một nhịp
Và mãi bay xa

Hớp vào ngụm nhỏ
Tâm tư về đó
Nói cùng với Nhỏ
Hãy sống an vui

Ngày mai sẽ tới
Tương lai tươi mới
Cuộc đời phơi phới
Đây đó chung lòng

Nghĩ ngợi mông lung
Bia giờ đã cạn
Đêm cũng sắp tàn
Hẹn ngày tái ngộ
Quốc Thái

*về

Cảm tác từ bài TÚY CA 4 của Tran MoBin

Thursday, April 29, 2021

MƯA ƠI/GIÓ ƠI

 MƯA ƠI

Mưa làm gì mà đến sớm hôm nay

Cho lệ đổ như nối dài vô vọng

Em phương đó dịu dàng nhưng nóng bỏng

Anh nơi này dõi mắt ngóng về em


Mưa có nghe lời to nhỏ khát thèm

Thơ với bút gắn chặt thêm bè bạn

Dù trăng gió có đưa lời than chán

Ta với mình chia cạn nỗi riêng tư


Mưa trút như xoáy ngọn cỏ nát nhừ

Nơi cửa tự người cho lòng hoan hỷ

Nghe đâu đây mùi thơm hoa hồng nhỉ

Cứ ngỡ rằng người tri kỷ đến ôm


Sáng hôm nay Mưa như mất hết hồn

Dòng nước chảy nghe bồn chồn chi lạ

Phố núi ơi em luôn là tất cả

Biển vẫn chờ dù vất vả ngược xuôi


Mưa cứ đổ cho người vương đuôi mắt

Để muôn đời luôn thắt chặt yêu thương

Dẫu có xa đến muôn vạn nẽo đường

Gom tất cả gởi người thương phố nhỏ

Quốc Thái


Họa bài GIÓ ƠI của Tuệ Tâm


GIÓ ƠI


Gió nghĩ gì mà không ghé chiều nay

Cho nỗi nhớ cứ ngân dài ước vọng

Vườn cổ tích Họa Mi từng cánh mỏng

Khẽ vươn mình đưa mắt ngóng xa xăm


Gió nghe chăng lời thương rót thì thầm

Mong gắn kết mãi muôn năm Tình Bạn

Mặc thế sự có vô vàn ngao ngán

Chỉ ta, mình là trút cạn tâm tư


Gió, Gió ơi! Cô đơn đã mỏi nhừ

Nhanh thu xếp gửi phong thư báo hỷ

Để có cớ Nhỏ vượt ngàn thiên lý

Đến ôm mừng người tri kỷ thành hôn


Chắc chiều nay Gió bận ngẩn ngơ hồn

Về xứ Biển ngắm hoàng hôn với Ấy

Nên dòng mess nằm trơ lì mặn vậy

Khiến âm từ thiếu bóng bẩy du dương


Gió cứ yêu nhưng đừng bước lạc đường

Kẻo lụy đắm rồi vương mang lệ thảm

Ngọc dẫu sáng chỉ đem về khắc, chạm

Chứ vụng về đâu dám chữa thương đau...


30.04.2021





NGÀY CUỐI THÁNG TƯ


 NGÀY CUỐI THÁNG TƯ

(cẩn họa thơ ts sư Huynh Sông Hồ)

Năm ấy tháng Tư lệnh bảo đầu

Anh gom súng đạn biết về đâu

Tan hàng rã gánh tim đau nhói

Nước mất nhà tan mắt lệ sầu

Chiến đấu quên mình vì Tổ Quốc

Ước mong quê Mẹ sánh năm châu

Nhưng hôm nay đã còn chi nữa

Tử thủ hy sinh quyết chẳng đầu!!!

QThai

Trong ảnh là một quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng hòa hai tay với hai khẩu súng cùng đạn dược một mình đi trên đường phố Saigon vào sáng 30 tháng Tư (theo lời của tác giả ảnh).

Ảnh độc quyền của phóng viên Nguyễn Đạt, đã ký tên.

Ảnh tưởng niệm những Vị Tướng đã tự kết liễu đời mình theo vận nước.

THÁNG TƯ VÀ NỖI BUỒN


 THÁNG TƯ VÀ NỖI BUỒN 2

Một lần nữa tháng Tư lại về đến

Lòng lại buồn, những nỗi buồn không tên

Tháng Tư ấy Sài Gòn đã mất tên

Miền Nam Việt đã thay ngôi đổi chủ


Nghe văng vẳng với muôn lời quyến rũ

Đất nước này làm chủ bởi người dân 

Nhà nước ta chỉ quản lý từng phần

Và đảng Cộng sản sẽ là người lãnh đạo


Cả miền Nam đã tin lời lừa đảo

Quân Cán Chính sẽ nhận được khoan hồng

Gói hành trang cùng đồ ăn thức uống

Để học hành cải tạo chỉ mười hôm


Đảng còn rao với giọng điệu ôn tồn

Cây kim sợi chỉ của miền Nam không lấy

Mà đúng là đâu phải họ nói bậy

Lấy nhà lầu, gom tài sản của dân Nam

Chỉ với kim đâu xứng để mà ham

Đâu giá trị bằng đất đai xe cộ.


Tháng Tư đen Ba vào vòng lao lý

Bị đọa đày khắp đất Bắc xa xôi

Với mỹ từ CẢI TẠO HỌC TẬP thôi

Cũng từ đó Người thân tàn ma dại


Ở quê nhà bọn gian nô vô loại

Chạy đến nhà làm biên bản tịch biên

Kìa cái đài, bàn, tủ, ti vi

Cứ đánh vần như thằng Ty vào lớp Một


Vào năm đó khi tôi tuổi mười một

Đi thăm Ba ở xứ sở thiên đường

Miền Bắc xã hội chủ nghĩa thê lương

Mà tôi tưởng mình vào lầm thế kỷ cũ


Ba tôi đó dáng người trông ủ rủ

Thân thể còn chỉ có da bọc xương

Nghe tên Ba tôi chạy thoắt ra đường

Rồi quay lại vì không nhận ra người sinh dưỡng

Ba tôi đã không còn như tôi tưởng

Đã mất rồi cơ thể của thanh xuân

Bao nhiêu năm bị đày đọa khốn cùng

Nên Ông đã khô cằn đi trước tuổi


Theo năm tháng tôi lớn lên từng buổi

Cũng đến hồi qua hết tuổi thiếu niên

Phải làm đơn đem đến xã để điền

Để làm giấy mình thi vào đại học

Ôi mảnh giấy in màu đỏ của mộc

Kèm theo lời phê độc của công an viên

" Cha Thiếu tá của Ngụy quyền

Đang học tập cải tạo tại miền Bắc."


Tôi được giấy triệu tập ngay tức khắc

Đến công an tỉnh để trình diện nhân thân

Ngày bè bạn hăm hở đến trường Cần (Thơ)

Tôi lặng lẽ cầm giấy đi trình diện


Rồi sau đó lại có thơ từ huyện

Bắt tôi đi lao động đến ba năm

Cho cái gọi nghĩa vụ tựa giam cầm

Đi khai phá đào hầm cuốc đất


Vài hôm sau bọn tay sai tất bật

Súng trên tay lật đật chạy vào nhà

Thằng em tôi mặt mày tá hỏa

Đưa tôi xuống xuồng vượt bến sang sông


Tôi bỗng dưng thành kẻ lắm chữ không

Không hộ khẩu, không giấy tờ, không công việc...

Đến khi làm hồ sơ đi Mỹ

Ba chạy tiền để tôi có giấy tùy thân

Và phải đóng luôn thêm cái phần

Của cái gọi là lao động nghĩa vụ


Bốn mươi lăm năm ngồi nhìn lại

Quê hương tôi đã được những gì

Anh chiến thắng hay chỉ là kẻ bại

Bởi quê hương băng hoại đến hôm nay


Trên quê nhà tôi là kẻ không may

Nhưng xứ Mỹ tôi được nhiều may mắn

Được đào tạo thành một người chính chắn

Với cái nghề điện tử kỷ sư (BS computer science)


Tôi ước mong có thể vẽ hành trình

Bắn vào đầu não bọn quan vô lại

Để chúng biết đường mà sửa sai

Cho dân tộc có ngày mai tươi sáng


Bốn lăm năm rồi chúng không biết chán

Vẫn hân hoan làm bánh vẽ sáng ngời

Để mị dân Việt và toàn cầu thế giới

Bốn mươi lăm rồi các ông hỡi

Hãy làm gì có lợi cho dân

Hãy thôi đi những bánh vẽ to đần

Ngày ông thắng chính là ngày ông bại


Tháng tư kia không vinh quang vĩ đại

Mà là nỗi đau buồn của con cái Việt Nam

...!!!

QThai

THÁNG TƯ VÀ NỖI BUỒN


 THÁNG TƯ VÀ NỖI BUỒN 1

(cẩn họa thơ ts LDPP)

Lại thêm lần nữa lệ khô rơi

Nước Việt tan hoang sông, biển, đồi

Cán đỏ tham lam giàu mãi mãi

Dân đen vất vả khó liên hồi

Bốn lăm năm tủi, nhiều cay đắng

Ngày tháng Tư buồn, lắm nghẹn hơi

Ghét bọn đê hèn đi lấn chiếm

Muốn thành ngụy Hán đến đời đời

Quốc Thái


Hậu duệ Cùi K16 VBĐL

Wednesday, April 28, 2021

XH QT- THẦY NGỘ HƯƠNG

 KIẾP NHÂN SINH

Cõi tạm hồng trần lắm đáng thương

Nhân gian kiếp sống thật vô thường

Tiền tài chức tước dù dầy cộm

Phước hạnh tu hành dẫu mỏng manh

Gặt lấy điều lành hay nhận Quả

Đem về chuyện dữ hoặc mang Nhân

Đời người vất vả  qua ngày tháng

Nhắm mắt xuôi tay đậu Ngục(?), Đường (?)*

Quốc Thái


*Địa ngục. Thiên đường


Họa thơ Thầy Ngộ Hương

(Cậu của BT)


NGHIỆP NÀO  ĐÂY ?

Xưa nay nghiệp quả thật đau thương !

Quyền thế bao lâu ? Nó bất thường !

Tại chức giúp dân từng giọt máu

Đương quyền hộ quốc chiếc quần manh

Đui Mù, Mắt đẹp do Nhân Quả

Nghèo khổ,  vinh sang ấy Quả Nhân

Kiếp người ngắn ngủi bao năm tháng ?

Phải sa Địa Ngục ? đáo Thiên Đường ?

Thích Ngộ Hương


QUÊ HƯƠNG



 QUÊ HƯƠNG

Quê hương nơi chốn yên bình

Quê hương hai chữ thắm tình bà con

Dù ở dưới biển trên non

Quê hương luôn vẫn mãi còn trong tâm

Ra đi ngàn dặm xa xăm

Quê hương nỗi nhớ lặng thầm mang theo

Quê hương dẫu khá hay nghèo

Vẫn là quê Mẹ mang theo tháng ngày

Quốc Thái


*Quê hương mỗi người chỉ một

Như là chỉ một Mẹ thôi

Quê hương nếu ai không nhớ

Sẽ không lớn nỗi thành người

CHÚC MỪNG SINH NHẬT CHÁU BẢO TRÂN


 CHÚC MỪNG SINH NHẬT CHÁU BẢO TRÂN

(họa thơ bố cháu, ts Trần Đình Bằng)

Mừng chúc ngày sinh cháu Bảo Trân

Ăn ngon chóng lớn hưởng đời trần

Chăm ngoan học giỏi thành người tốt

Đạo đức hiền tài nên sĩ nhân

Để Mẹ và Cha luôn nở mặt

Cho Nhà cùng Tổ được thêm thân

An nhiên tự tại lòng tha thứ

Ngôn Hạnh, Công Dung, Mỹ, Thiện, Chân

Quốc Thái

Chúc mừng sinh nhật cháu

********


Xướng:


Hôm nay sinh nhật con gái yêu.Khách mời chỉ có vài thành viên nhí.Còn ông bố loay hoay chụp vài tấm ảnh bon chen theo một bài thơ.

BỐ CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẢO TRÂN!


Bố chúc mừng sinh nhật Bảo Trân

Cục vàng yêu quý,đóa hồng trần

Ăn mau chóng lớn đăng khoa nhí

Học giỏi chăm ngoan đỗ cử nhân

Đất nước phồn vinh luôn tạo thế

Gia đình hạnh phúc để nương thân

An nhiên tự tại trao tiềm thức

Biết đạo,hiểu đời Thiện Mỹ Chân.

Bằng Đình Trần

VUI VỚI ẢNH


 VUI VỚI ẢNH

Anh ý cớ mà chơi dị kỳ

Tại sao anh hổng bận chi chi

Ý da rãnh quá đâu coi được

Phải kiếm chuyện mần rồi mới đi


Vì bởi anh không bận cái chi

Em đây đâu có dám ngồi lỳ

Lỡ mà Cậu Mợ qua nhìn thấy

Thằng nhỏ anh liền tống cổ đi

Quốc Thái

MƯA THÁNG TƯ


 MƯA THÁNG TƯ

Tháng Tư mưa sao buồn quá nhỉ

Từng giọt mưa như xé nát tâm cang

Mấy mươi năm vẫn chưa hết bàng hoàng

Ngày đất nước đã thay ngôi đổi chủ


Mưa tháng Tư như giọt lệ sầu rơi

Lớp lớp người ra khơi tìm đất sống

Giữa đại dương mênh mông trong vô vọng

Hải tặc hoành hành, lân bang cũng ăn theo


Bao phụ nữ bị lôi ra hãm hiếp

Người thân ngăn, chúng đâm bỏ biển khơi

Bao con người trong đói rách tả tơi

Đành thủy táng mong về nơi cố quốc


Mưa tháng Tư như nỗi niềm u uất

Của quê hương chất ngất nhưng ưu phiền

Của con người trong thời đại đảo điên

Vô tư sống, chuyện của ai mặc kệ


Mấy mươi năm mưa tháng Tư vẫn thế

Một màu đen không thể chấm thêm màu

Tháng Tư buồn như tiếng khóc sầu bi

Và mưa đến...... thêm lâm ly buồn thảm

QThai

Mưa  tháng Tư... buồn

THẾ HỆ HAI

 THẾ HỆ HAI


Thế hệ thứ hai nay rất tài,

Công danh sự nghiệp đáng mừng thay.

Sinh viên thành đạt bạn bè mến,

Bác sĩ tận tâm làng xóm hay.

Nước Mỹ có thêm ba SĨ giỏi,

Cộng đồng lại được những CON ngay.

Thiệt vui chia sẻ cùng thi hữu,

Nguyễn, Nguyễn, Hồ, Đoàn, ....., xin vỗ tay.

QThái


Xin được chia vui cùng quý VTH Song Anh, NLP, VHo, và ĐTT, và xin chúc mừng Crystal, Ngọc Linh, và Sơn. Thân chúc ba vị bác sĩ gặt hái nhiều thành công trong sự nghiệp.

Tuesday, April 27, 2021

HAI ĐẦU THƯƠNG NHỚ/HAI PHÍA CHÂN TRỜI

 HAI ĐẦU THƯƠNG NHỚ

Trên thế gian- hai đầu thương nhớ

Thấp thoáng gần xa hai kẻ khờ

Thắp sáng ngọn đèn đêm khó ngủ

Bởi lòng ấp ủ những vần thơ


Hai đầu thương nhớ- nghĩ vu vơ

Đem dáng yêu kiều vào giấc mơ

Tỏa ngát hương thơm hồng thơ nhỏ

Mở ra trang ảnh ngẩn ngơ tình


Hai đầu thương  nhớ- trong thinh lặng!

Ta nghĩ về nhau những đong đầy

Hạ về sưởi ấm bờ môi mặn

Giữ mãi tình đây chẳng úa màu!


Hai đầu nỗi nhớ- sao thương quá

Ta chung một hướng sẽ đi về

Thêm mùa lá rụng thêm nhung nhớ

Điệp khúc tình nồng vẫn say mê!


Hai đầu thương  nhớ- tim tái tê!

Bên kia gót ngọc in đường quê

Nơi đây lãng tử lê chân bước

Nhịp cầu ô thước- nhịp- tình- yêu!

Quốc Thái


Họa HAI PHÍA CHÂN TRỜI của ts Tuệ Tâm


HAI PHÍA CHÂN TRỜI


Hai phía chân trời - hai kẻ nhớ

Chiều ơi em gởi chút mây hồng !

Để thôi hai đứa buồn vô cớ

Tự hỏi bây giờ : nhớ phải không ?


Hai phía chân trời - đêm không ngủ

Người kia có thức viết thơ tình ?

Những trang thơ viết màu chưa cũ

Ai thả bên dòng dấu lặng thinh ?


Hai phía chân trời - ôi tĩnh lặng !

Làm sao đong đếm tháng năm gầy ?

Thu đi - em úa bờ môi mặn

Chẳng gởi theo người - giữ lại đây !


Hai phía chân trời - mênh mông quá !

Bốn phương đâu phía trái tim về ?

Ai biết bao nhiêu mùa thay lá ?

Em gọi trong tình khúc mãi mê !


Hai phía chân trời - hai kẻ đợi !

Bên kia chắc cũng nhớ thương nhiều !

Trong giấc mơ xa còn diệu vợi

Em hát bên này - một - tiếng - yêu !


25.04.2021


Ảnh trang TT


NGƯỜI TRI KỶ/TÌNH TRI KỶ

 NGƯỜI TRI KỶ

Trao nỗi nhớ gởi về người tri kỷ

Nét yêu thương cùng dấu ấn tình nồng

Bao ký ức mặn nồng đêm hôm ấy

Đẹp vô cùng hạnh phúc chẳng viễn vông


Kìa mắt ngọc cùng làn môi ngọt ấm

Gởi nhớ nhung đi suốt những đêm ngày

Em thánh thoát trong tình yêu ngời sáng

Nguyện mai này tay nắm chặt bàn tay


Em dấu ái. Ta mơ nhiều điều nữa

Cho hương yêu tay giữ chặt ân tình

Mặc thế nhân tán đồng hay dị nghị

Mình cứ bước qua đời những nhục vinh


Cho đi hết tấm chân tình đang có

Làm tốt hơn vì hạnh phúc sau này

Sông vẫn chảy và dòng đời vẫn chảy

Sống thiện hòa giữa thế cuộc nồng say

Quốc Thái


Họa bài TÌNH TRI KỶ của th Tuệ Tâm


TÌNH TRI KỶ


Nghiêng hạnh phúc ta tặng người tri kỉ 

Đóa tình yêu ẩn dấu nụ hôn nồng

Hương hoài niệm ngọt ngào đêm dấu ái

Tuyệt vô ngần chẳng mơ mộng viển vông


Này diễm lệ bờ môi người say đắm 

Đem yêu thương lan tỏa những tháng ngày 

Đây hoài niệm, đây tình đầu trong trắng

Giữ tim mình trong tay nắm bàn tay


Ơi yêu dấu biết nói gì hơn nữa 

Khóa môi xuân ôm chặt tấm chân tình 

Kệ miên đời vòng xoay đầy cám dỗ 

Ta mỉm cười quay ngược gót hư vinh 


Trao tất cả những gì mình đang có

Nguyện hiến dâng vì cuộc sống mai này 

Ta đã thế và mai này vẫn thế

Giữa dòng đời ta cứ vậy nồng say...


24.04.2021


CÓ BAO GIỜ/VỀ MIỀN TÂY



 

DÁNG EM TT

 DÁNG EM

Dáng ai vừa bước qua đường

Từ sau nhìn tới dễ thương quá chừng

Tôi liền lẹ bước đôi chưn

Đi theo mái tóc nửa lưng của nàng

Váy đen giày đỏ thiệt sang

Đôi chân em bước nhẹ nhàng thanh tao

Dễ thương ôi thiệt làm sao

Em như hoa quý ngạt ngào hương thơm

Quốc Thái


Ảnh Tuệ Tâm


DÁNG AI (MICHELL THẢO)

 DÁNG AI?

Dáng ai vừa bước qua đường

Từ sau nhìn tới dễ thương quá chừng

Tôi liền lẹ bước đôi chưn

Đi theo mái tóc nửa lưng của nàng

Đầm đen giày ống thiệt sang

Đôi chân em bước nhẹ nhàng thanh tao

Dễ thương ôi thiệt làm sao

Em như hoa quý ngạt ngào hương thơm

QThai

Model Michell Thao Bui

(Bài thơ cho em)


HƯƠNG BƯỞI

 HƯƠNG BƯỞI

 Tan sở tôi dạo phố phường

 Nghe mùi Hương Bưởi vấn vương trong lòng

 Giữa trời giữa đất mênh mông

 Mà mùi hương vẫn ấm nồng trong tôi

 Thoáng nghe một chút bồi hồi

 Chân đi mà dạ nhớ rồi triền miên

 Giữa con phố nhỏ bình yên

 Mùi hương của bưởi trinh nguyên muôn đời.

 Quốc Thái


 (...Hương Bưởi thơm cho lòng bối rối

 Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu...

-lời một bài hát.)



ĐỢI XANH

 ĐỢI XANH

 (họa ý bài THẢ PHANH của tác giả

Vũ Nguyễn Đình Văn)

Đỏ đã qua rồi chuyển đến xanh

 Anh liền làm một cuộc du hành

 Lên đồi hối hả tung thêm sức

 Xuống suối khoan thai thả bớt phanh

 Nước chảy trơn tru chân đạp mạnh

 Dầu tuôn bóng lưởng tay tung hoành

 Dọc ngang mấy chập là về đích

 Hưởng trọn niềm vui, thỏa mộng lành

 Quốc Thái (Bao Thai)


 Tay anh 

 nắm lấy

 Tay em

Đít thì

Đụng đít

 Hai chân 

 Chòi chòi

 (đố bà con là gì??😅😅)


Ảnh từ pngtree.com


BUÔNG TAY

 BUÔNG TAY

Bỗng chốc tình yêu đã mặn nồng

Hương thơm hòa quyện ở tầng không

Lung linh cảnh sắc sao trời tỏa

Thấp thoáng ngoài hiên một nụ hồng


Xuân hạ thu tàn đến lập đông

Tình yêu đậm sắc lẫn hương nồng

Nguyện đời gắn kết không chia rẽ

Như bướm và hoa, ruộng với đồng


Tình đã bay theo giấc mộng tàn

Bao ngày ân ái cũng đành tan

Đôi đường hai ngã thôi đừng tiếc

Nguyện ước không còn gió bụi tan


Đã hết từ nay, tình đã sang

Buông tay hai đứa cách đôi đàng

Khi tình đã hết, duyên không phận

Cố níu chỉ làm thêm trái ngang

Quốc Thái

Ảnh lấy từ trang thơ NỐI VÒNG TAY LỚN


THẬT THÀ

 THẬT THÀ

Xe em hổng phải tay ga

Xe em chỉ lái miệng à anh ơi

Muốn đi trái phải, nghỉ ngơi

Chỉ cần lên tiếng, dứt lời, xe nghe

Xe em gió mát đêm hè

Anh đi sẽ nhớ câu vè dân gian

Xe em dẫu có gian nan

Dẫu là không phải xế sang của đời

Xe em dẫu có tả tơi

Nhưng em đã bảo thật lời với anh

Xe ga xăng hết thôi đành

Xe em lái miệng ngon lành bon bon

QThai


HẨM HIU


 HẨM HIU

Cảnh nghèo nhà dột cột xiêu

Muốn đi cưới vợ sợ nhiều gian nan

Thương cô gái nhỏ bán hàng

Mà không dám ngỏ sợ nàng chê bai

Cho nên ngày tối lai rai

Đi qua đi lại ngó hoài cái lưng

Quốc Thái

Truyện TẤM ẢNH KHÔNG HỒN

 TẤM ẢNH KHÔNG HỒN


Mùa đông đang đến, tuyết rơi, tuyết rơi đầy. Trong căn phòng vắng ở một khu phố đẹp trong thành phố Toronto, Canada, Tuấn đang dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng, và sắp xếp lại giấy tờ, hình ảnh trong các ngăn tủ. Mấy ngày nay chàng ở một mình vì vợ chàng đã về Việt Nam thăm nhà, hai thằng con trai đã có vợ và ở riêng, tận bên kia biên giới, Mỹ quốc. Đang sắp xếp lại mấy cuốn album, bất ngờ một tấm ảnh trắng đen rơi xuống sàn nhà. Tấm ảnh một cô nữ sinh trung học trong tà áo dài trắng thướt tha, dễ thương. Đó là tấm ảnh của Thuỷ Tiên, người bạn gái của Tuấn thời trung học.


*****


Thập niên 1960, Tuấn là một học sinh lớp 10 của trường trung học Tạ Thu Thâu thuộc quận Lấp Vò, Sadec. Chàng không phải là cư dân của Lấp Vò hay Vàm Cống, mà là cư dân của xã Hoà An, thuộc quận Chợ Mới, An Giang, nhưng vì nhà chàng nằm bên kia sông ở bến đò Thông Lưu, cho nên chàng chọn trường Tạ Thu Thâu vì nó gần nhà chàng hơn. Chỉ cần ngồi đò qua sông, đạp xe ít phút là tới trường. Dạo đó chàng có thằng bạn thân ở ngoài xóm Lá. Sở dĩ được gọi là xóm Lá vì xóm nầy chuyên buôn bán lá chằm nón. Xóm có đâu khoảng 50 nhà dân, và đa số sống bằng nghề cung cấp lá để chằm nón lá. Từ bến bắc Vàm Cống đi trở ngược về hướng Sa Đéc, khách sẽ thấy một ngã 5. Nơi đây có năm con đường, một là hướng về Lấp Vò, Sa Đéc, một dẫn xuống xã Đinh Yên, một đi về xóm Lá, có bến đò qua Hoà An, Chợ Mới, và hai con đường còn lại là đường một chiều dành cho xe lên xuống  bến phà Vàm Cống. Từ ngã 5 rẽ trái, đi độ vài trăm thước sẽ bắt gặp ngay xóm Lá. Xóm trải dài từ lò heo quay ông Bảy Phú xuống tới bến đò qua Hoà An và kéo về bên phải đến nhà máy xay lúa Năm Thâu, giáp với xóm Nơm (là xóm chuyên nghề làm Nơm) tạo thành một chữ L. Hằng ngày người dân đem lá ra đường để phơi khô, rồi giao cho thợ chằm nón ở Thông Lưu. Sau khi nón lá được hoàn tất sẽ được giao cho lái buôn để tung ra thị trường khắp nơi. Xóm Lá hưng thịnh nhất vào những năm cuối của thập niên 1960, vì vậy nó cũng gắn liền với tuổi học trò của Tuấn dù gia đình chàng chẳng dính dáng gì đến nghề lá nầy. 


Những năm theo học tại trường trung học Tạ Thu Thâu, vì thường ở lại nhà Dũng chơi nên Tuấn đã quen được Thuỷ Tiên, một cô gái ở nhà đối diện và nhỏ hơn chàng một tuổi. Tình yêu của đôi học sinh trung học nó đẹp làm sao. Sáng nào chàng cũng đạp ngược trở ra xóm Lá để cùng đi học với Thuỷ Tiên. Hai người đạp xe song song với nhau ra ngã Năm rồi đến trường theo đường Liên tỉnh. Những khi có bài vở khó khăn cần giúp đỡ thì chàng qua nhà nàng và hướng dẫn tận tình. Cả hai cùng học, cùng chơi. Vừa là người yêu của nhau, vừa là bạn. Gia đình hai bên cũng không phản đối tình yêu của Tuấn và Thuỷ Tiên, chỉ khuyên răn hai đứa ráng học để sau nầy không cực cho cái tấm thân. Mỗi thứ Bảy và Chủ Nhật, chàng lại lọc cọc đạp xe ra nhà Dũng ngồi chơi rồi cùng Thuỷ Tiên đi bộ ra chợ Vàm Cống, cách đó vài trăm thước ăn sáng. Có khi qua Long Xuyên đi xem phim hay cải lương. Cuộc sống êm đềm bình lặng với những ước mơ, hoài bão của đôi trẻ lặng lẽ qua đi. Và rồi năm cuối cùng của Tuấn cũng đã đến. Chàng đã đậu Tú tài và xuống Cần Thơ để theo học ngành kỹ sư Hoá học. Đêm cuối cùng gặp nhau, Thuỷ Tiên đã ngã đầu vào bờ vai Tuấn mà thỏ thẻ:


--Ngày mai là anh đi rồi, còn lại em một mình ở đây, chắc là người ta nhớ anh chết mất.


Tuấn an ủi người yêu:


--Mình xa nhau nhưng tâm hồn mình vẫn ở bên nhau. Ngày nghĩ anh sẽ về thăm em, và chúng mình sẽ đi ăn, đi xem phim. Em ở nhà phải học cho giỏi và theo anh xuống Cần Thơ để học tiếp bậc đại học.


Thuỷ Tiên nhỏng nhẻo:


--Em hỏng chịu đâu. Tự nhiên cái đi thiệt xa bỏ người ta ở lại một mình à. Mấy năm nay ngày nào cũng đi học chung với anh. Không hiểu bài có anh giảng giải, bây giờ còn lại mình ên, mỗi ngày đi học chắc là buồn lắm.


Tuấn nói:


--Bởi vậy em phải ráng học cho giỏi rồi xuống Cần Thơ với anh.


Thuỷ dãy nãy:


--Nhưng mà một năm lâu quá à.


Tuấn vổ về:


--Năm nay em đã là nữ sinh của lớp 12 rồi, phải ráng học đó cô nương để không phụ lòng ba má và cả anh nữa, nghe hông?


Thuỷ nhỏ nhẹ:


--Dạ, nhưng mà anh xuống đó không được léng phéng với cô nào đó nhe.


Nói xong nàng đưa cho chàng tấm hình và nói:


--Đây là tấm hình của em mới chụp đó, tặng anh làm kỷ niệm. Anh phải để nó bên mình suốt đó nhe, xem như có em bên cạnh.


Chàng cũng móc từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn "cỏ":


--Bây giờ anh tặng em nhẫn nầy như là lời ước hẹn của anh. Sau nầy anh sẽ tặng em nhẫn cưới thật.


Nàng cười mĩm:


--Ai thèm làm vợ anh chớ.


Chàng nói:


--Hỏng làm vợ anh thì làm vợ ai đây. Cả xóm nầy có thằng nào dám nhảy vô không? ha ha.


Thuỷ Tiên nhéo vào vế chàng một cái thiệt đau.


...


Chiến sự ngày càng leo thang khốc liệt. Ba Tuấn là một sĩ quan cao cấp của Quân lực Việt Nam Cộng Hoà nên ông thường xuyên vắng nhà. Cuộc sống yên bình của người dân đang ngày đêm bị đe doạ. Đâu đâu cũng có lịnh giới nghiêm. Về đêm làng xóm vắng teo không một bóng người càng làm cho khung cảnh thêm ảm đạm. Tuấn vẫn đang theo học ở Cần Thơ. Thuỷ Tiên sau khi tốt nghiệp trung học đã không đi học nữa vì tình hình rối ren nên ba má nàng đã bắt nàng phải ở nhà. Má Tuấn không đêm nào yên giấc, phần lo cho chồng, phần lo cho con. Thỉnh thoảng tiếng súng xa xa vọng về trong đêm càng làm cho bà thêm lo lắng. Bà đã bao lần gọi Tuấn trở về nhưng chàng nhất quyết phải học cho xong đại học, dù thời cuộc thế nào đi chăng nữa thì học vấn vẫn là tài sản quan trọng nhất. Tuấn nói như vậy với me chàng và đã thuyết phục được bà cho Tuấn ở lại học. Tuấn tốt nghiệp đại học được một tháng thì cái ngày tang thương ấy đến mang theo bao cảnh nhà tan cửa nát. Chàng cũng đã kịp về quê đoàn tụ cùng gia đình. Ba chàng sau đó không lâu đã bị đi tù ở khám lớn Long Xuyên, sau đó bị đày biệt xứ tận miền Bắc xa xôi mà hơn hai năm sau gia đình mới biết tin. Mối tình của Tuấn với Thuỷ Tiên cũng chỉ kéo dài thêm được hơn hai năm sau cái ngày oan nghiệt của đất nước, dân tộc. Ba mẹ nàng là những kẻ thức thời đã ngăn cấm tình yêu của hai người. Thuỷ Tiên lén lúc qua lại với người yêu được một thời gian, cũng mặn nồng ân ái. Tuấn thấy rằng mình vẫn còn may mắn vì  có Thuỷ Tiên bên cạnh trong lúc mọi thứ đã sụp đổ từ đất nước, gia đình, công danh sự nghiệp. Chàng đã bị xã hội mới ruồng bỏ vì là con của một sĩ quan mà họ gọi là Nguỵ. Vào một buổi sáng u ám, Tuấn tình cờ bắt gặp người yêu mình đã cặp tay cùng một người đàn ông khác. Hắn là một công an ở địa phương. Chàng nhìn thấy như sét đánh ngang tai. Chàng không ngờ rằng người yêu mình vì danh lợi đã phản bội mình trắng trợn như vậy. Bao nhiêu lời nguyện ước đã thành mây khói. Chàng vô cùng chán nản. Nước đã mất, nhà đã tan, cha đã đi tù, bây giờ người yêu đã phản bội. Đất trời sụp đổ....Đúng là lòng người khó đọ. Người tình từ thuở học sinh bây giờ cũng phản bội. Bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu bây giờ như muốn nổ tung, nhưng chàng đã kịp dằn lòng. Chàng nghĩ rằng, bây giờ gia đình mình đã lâm vào hoàn cảnh đau thương, nỗi đau của chàng đâu bằng nỗi đau của dân tộc. Nàng đã thay lòng, có níu kéo thì cũng chỉ là cái xác không hồn. Thôi, vậy cũng tốt, sẵn cuộc tình nầy cũng sẽ không đi đến đâu. cũng không đáng để mình lưu luyến.


Sáng nay, như thường lệ, chàng vẫn đạp xe ra chợ Vàm Cống cùng bạn bè cũ uống cafe và ăn sáng. Đang ngồi nhâm nhi ly xây chừng, ngày xưa chàng thích cafe sữa đá nhưng bây giờ tình hình kinh tế tài chánh đã không cho phép nữa nên chàng đành uống xây chừng, vừa để gặp gỡ bạn bè, vừa để giết thời gian, vì chả có gì để làm, vừa để đỡ ghiền cafe, nhất cử tam thập lục tiện. Đang phì phà điếu thuốc rê trên tay, bất chợt chàng bắt gặp Thuỷ Tiên tình tứ nắm tay tình địch, và cũng là thằng địch đi ngang qua và bước vào quán hủ tíu bên cạnh. Dù đã không còn gì nữa, nhưng chứng kiến cảnh tượng nầy, Tuấn không tài nào chịu nổi. Chàng định đứng dậy đi qua bên kia đục cho thằng đó một trận, nhưng đám bạn chàng đã khuyên can, bạn chàng nói:


--Mầy mà đụng nó là thiệt thân mầy thôi. Thường dân vô tội nó còn có thể cho một cái tội và bắt ngủ muỗi huống gì mầy đập nó, rồi nó còng tay mầy dẫn ra đó đánh đập mầy có ai hay.


Nghe vậy nên Tuấn tỉnh người và ngồi xuống xem như chưa hề thấy nàng. Cuộc sống càng lúc càng khắc nghiệt. Ba Tuấn liên tục gởi thơ về bảo mẹ Tuấn cho chàng về ngoại để tương lai được sáng sủa hơn. Sau tháng Tư đen, tài sản của gia đình Tuấn đã bị cướp trắng trợn từ cái TV, cái radio, cho đến cái bàn, cái ghế, và dĩ nhiên là ngôi nhà mà ông bà nội Tuấn để lại cho ba mẹ chàng. Bây giờ mấy mẹ con của Tuấn phải ở trong một cái chòi lá mà ngày xưa ông bà dùng để nuôi trâu bò. Khoảnh đất nầy là đất của gia đình chàng, vậy mà những ngày sau tháng Tư đen, chính quyền cs đã mượn danh nhân dân, lấy hết nhà cửa, đất đai, và mượn danh nhân dân cho cái ân huệ là được ở cái chòi lá sau nhà, và họ đã dựng hàng rào bao bọc quanh ngôi nhà lớn, chỉ chừa một lối đi nhỏ vừa cho một người đi bộ dẫn vào chòi lá nhà chàng. Mẹ chàng đã phải làm tất cả mọi công việc mà từ trước giờ bà chưa từng làm. Bà đã hy sinh tất cả vì đàn con, không quản gian lao khó nhọc, chắt chiu từng đồng để lo cho Tuấn và hai em chàng đi vượt biên. Và ước nguyện của ba chàng đã thành hiện thực khi mẹ Tuấn đã lo đủ số vàng theo yêu cầu để cho Tuấn vượt biên. Ngày giờ hẹn đã đến, chàng khăn gói lên đường về ngoại. Đêm đó mẹ Tuấn khóc rất nhiều, vì ngày mai nầy bà sẽ mãi mãi xa đứa con trai đầu lòng mà không biết ngày nào gặp lại. Suốt đêm bà ngồi cạnh bên Tuấn và trông chàng ngủ như lúc mới lên hai lên ba. Riêng Tuấn, chàng không tài nào chợp mắt được, vì ngày mai, chàng sẽ xa mẹ, xa các em, xa những gì thân thương nhất nơi đây dù nó đã không còn thuộc về Tuấn nữa. Chàng rất yêu Thủy Tiên, nhưng tất cả giờ đây chỉ là quá khứ. Chàng ngồi dậy ôm mẹ và khóc nức nở như đứa trẻ lên ba. Hai mẹ con ngồi tâm sự rất nhiều điều đến sáng hôm sau. Hành lý chàng mang theo ngoài vài bộ đồ còn có tấm ảnh của Thuỷ Tiên mà nàng đã tặng chàng lúc chia tay khi chàng khăn gói vào đại học. Đã bao lần chàng muốn quăng đi, nhưng rồi lại thôi, mà nói đúng hơn là không tài nào quăng đi được. Đó là kỷ vật duy nhất và cuối cùng của một mối tình đầu, mối tình học trò khó phai của chàng. Sáng nay chàng lại lấy nó ra, ngắm nghía rồi cho vào hành trang mang theo. Hành trang của chàng là những nỗi buồn mang nặng: nỗi buồn cho quê hương đất nước, nỗi buồn cho người cha đang bị tù đày khổ sai, nỗi buồn xa mẹ và các em thân yêu, nỗi buồn bị phản bội. Bao nhiêu nỗi buồn mang theo quằng nặng đôi vai chàng. Và rồi giờ ra đi đã đến. Chàng từ biệt mẹ và các em trong âm thầm. Chàng đi trong lặng lẽ. Qua sông như thường lệ, nhưng lần nầy chàng đi bộ, với một túi nhỏ cùng vài bộ đồ bên trong. Chàng lẩn thẩn bước đi trên con đường quen thuộc, qua xóm Lá, nơi tình yêu bắt đầu, nhìn lại ngôi nhà của người yêu và đưa mắt như muốn tìm lại bóng hình thân quen, bùi ngùi, bịn rịn. Và rồi chàng âm thầm bước thẳng về hướng chợ Vàm Cống để qua phà Vàm Cống về bờ Long Xuyên. Điểm hẹn là một nơi hẻo lánh ở thị xã Rạch Giá. Giờ G đã đến, chàng cùng bạn đồng hành xuống xuồng nhỏ để ra tàu lớn ở ngoài khơi. Qua bao ngày lênh đênh trên biển, tàu của Tuấn đã đến được đảo ở Mã Lai, và được tạm cư nơi đây để chờ đến nước thứ ba. Đó là những ngày cuối năm 1979. Sau đó Tuấn được đi định cư tại Canada vào năm 1984. Tháng Tám năm 1985 ba chàng được trả tự do sau mười năm tù đày khổ sai. Ông và gia đình được định cư tại Mỹ vào năm 1990 theo diện HO1.


****** Cuộc sống dần trôi, thoắt cái đã mấy mươi năm. Chàng bây giờ cũng đã ngoài 60, sắp được lên chức nội. Do lập gia đình trễ, nên có con trễ. Hai thằng con theo gót cha cũng lập gia đình trễ, vì vậy đến bây giờ chàng vẫn chưa có cháu để bồng. Còn người yêu cũ, qua tin tức từ bạn bè, cũng đã sang ngang bao mối tình, và giờ đây nàng đã là bà nội, bà ngoại của một bầy cháu. Ký ức về một mối tình đầu khó phai tưởng đã mờ nhạt theo thời gian. Tấm ảnh ngày xưa, tấm ảnh mà chàng viết những dòng chữ phía sau: "thề thốt cho nhiều, rồi bội phản", "tấm ảnh không hồn". 


Hôm nay tình cờ "tấm ảnh không hồn" nầy rơi ra từ tập album, bao ký ức vui buồn xưa quay về. Đang ngồi hồi tưởng về quá khứ thì cái giọng khàn khàn của thằng cha hàng xóm lại cất lên: "Tôi ngó về cuối trời, tay ôm kỷ vật tình yêu của tôi với người. Giờ chỉ còn lại tấm hình gìn giữ được thôi......Và lời thề thốt đầu môi, yêu chỉ có mình tôi suốt đời....Vài lần muốn huỷ tấm hình mà có được đâu, vì tình nầy khắc đậm sâu, quên thật khó người yêu lúc đầu". Làm cho chàng thêm nhức nhối. Nhưng chàng đã nhủ thầm, chuyện đã mấy mươi năm, mình cũng đã quên lãng, ai cũng đã có gia đình và cuộc sống riêng, có hoài niệm chăng thì cũng chỉ là một kỷ niệm đau buồn, có ngắm nhìn tấm ảnh xưa thì giờ đây nó cũng chỉ là một "tấm ảnh không hồn."


QThai


Monday, April 26, 2021

XƯỚNG HỌA QT ĐB ĐV

 XH QT- ĐB- ĐV


CẢNH THẦN TIÊN

Đất trời kiến tạo cảnh thần tiên

Huyền ảo lung linh sắc tựa thiên

Bồng đảo đôi gò vươn tháng tháng

Động sâu khe suối chảy niên niên

Hương thơm đồng cỏ tạo mê ảo

Bát ngát đồi non gây mộng huyền

Tuyệt tác thiên nhiên bao kẻ thích

Viếng thăm sẽ hết những ưu phiền

Quốc Thái


CẢNH VỊNH VÂN PHONG 

Cảnh vịnh vân phong tựa cõi tiên 

Biển trời thủy mặc gợn mây thiên 

Thiên nhiên cảnh vật là muôn thuở 

Nhân thế tình người mãi vạn niên 

Lạch  Cổ Cò sương mờ ảo ảo 

Đảo Hòn Ông ráng sắc huyền huyền 

Thiên thai vi diệu mời du khách 

Đến vịnh thần tiên xóa muộn phiền.

Trần Đình Bằng


CẢNH TIÊN

Vách núi đồi cao khe suối tiên,

Lạc bước đến đây giấc mộng huyền.

Bồng đảo hai gò cao ngất ngưỡng,

Khe triền đá chận cỏ mọc xiên.


Đến đây mới thấy lòng nhẹ nhõm,

Một lần nhiều bận để liên miên.

Bồng lai tiên cảnh ai từng đến,

Mãi ngắm xa nhìn hồn đảo điên...

Đê Văn