Em về hỏi khẽ bóng hoàng hồn
Có biết vì sao mắt đượm buồn
Chẳng phải khi cười là hạnh phúc
Mà sao cảm giác thật hư vô.
Vì cớ làm sao cũng nụ cười
Nhưng mà nó chẳng được là tươi
Hay vì đáy dạ luôn nhung nhớ
Phải giấu đi thôi trước mọi người.
Có lẽ niềm đau khó nói lời
Thôi thì hãy nuốt lệ tuôn rơi
Chôn vào dĩ vãng bao niềm nhớ
Bỏ lại sau lưng những tiếng cười.
Gom từng kỷ niệm cất vào tim
Để đến ngày mai khỏi phải tìm
Những tháng năm buồn thôi cất lại
Cho hồn thanh thản đáy lòng im.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment