THINH LẶNG
Mưa độc hành ở trong khu chợ vắng
Nắng âm thầm rồi chạy trốn đi đâu
Người bán buôn với nét mặt âu sầu
Chàng lữ khách ngân nga câu vọng cổ
Em lặng lẽ với ly cà phê đắng
Ngắm nhìn mưa mà nhớ thuở cút côi
Chốn quê xưa có ruộng lúa ven đồi
Tình nghĩa xóm cứ vun bồi năm tháng
Đêm khỏa lấp cả một vùng ánh sáng
Bóng dáng ai lơ đãng giữa gian phòng
Nhớ một người hằng đêm vẫn đợi trông
Bao năm tháng mãi chờ mong khắc khoải
Lời xưa ấy đã thành câu hoài niệm
Mấy mươi năm mãi xâm chiếm tâm tư
Con thuyền tình sao vẫn cứ lắc lư
Chở thương nhớ vào trong bến rong rêu
Nghe như bản tình ca đang vọng lại
Tiếng gọi tên ở đâu đó thật gần
Em bỗng thấy hình anh nơi đáy cốc
Gác vắng đêm buồn thinh lặng cô đơn...
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment