VÔ THƯỜNG
Hoa vàng réo gọi dưới tàn cây
Ánh sáng ban mai bỗng héo gầy
Bữa ấy hoàng hôn về tẻ nhạt
Hôm chiều bóng nắng phủ mờ vây
Hoàng hôn đã biến trong vườn uyển
Khúc nhạc còn đâu ở chỗ nầy
Thoảng chốc mà nghe hồn lắng đọng
Vô thường kiếp sống thật buồn thay.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment