VÔ THƯỜNG
Biển cả vẫn mênh mông
Đất trời như vô tận
Cuộc người nhiều lẩn thẩn
Trong cõi tạm vô thường
Có lúc biết tận tường
Đôi lần nêu lý lẽ
Nhưng rồi đời vẫn thế
Cuộc sống mãi dại khôn
Yêu nhau rồi dỗi hờn
Mến thương và giận ghét
Đôi bàn tay ghì xiết
Gọi nghĩa tình nhân duyên
Trước lạ sau lại quen
Ước mong cùng chờ đợi
Bao điều chưa dám nói
Mà nghe nhịp rung tim
Đường tình muôn lối rẽ
Có khi thẳng vào tim
Cũng có lúc im lìm
Nhìn theo ai lặng lẽ.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment