Monday, July 17, 2023

Truyện ngắn 9 ĐỊNH MỆNH BUỒN P9 BQH

 #ngontinhdct 

Phần 9

ĐỊNH MỆNH BUỒN 

*

Thu ngồi trầm tư giữa buổi chiều nắng còn đẹp , mặt trời sẽ lặn, nhưng cô tự hỏi nỗi buồn trong lòng cô bao giờ sẽ lặn!

Nỗi buồn cứ thấm sâu và day dứt khôn nguôi, ngay cả khi bên Quân và khi vắng Quân,  ước gì nó có thể tan theo vạt nắng chiều và tắt với hoàng hôn...

*

Quân đi rồi, bây giờ họ đang làm gì nhỉ...Thu muốn né tránh không nghĩ đến những hình ảnh hạnh phúc đoàn viên của Quân và Huyền nhưng không tránh được... bên cạnh là baby của họ, cái nhân tố làm chao đảo cuộc đời Thu...nhưng nhân tố này lại làm nên một bức tranh hoàn mỹ gắn kết mối lương duyên tưởng chừng đã kết thúc từ cái ngày Huyền chọn sự ra đi...

*

Ba năm trôi qua như một ngày, một ngày ấy dài lê thê, một ngày Thu có Quân và một ngày Thu mất Quân, hay ít nhất Quân đã thật sự rời khỏi vòng tay nàng.

Mình có nghĩ đến ngày hôm nay rồi mà Thu tự trấn tĩnh mình, nhưng nước mắt cứ lăn dài, Thu để cho nó tuôn rơi và ước rằng những giọt nước mắt này sẽ mang bớt cho nàng nỗi đau chưa biết hồi kết thúc...

*

Đàn ông đa số vốn thích của lạ và tham lam như người đời thường nói có phải vậy không Quân ơi, em đã cảm nhận là không, khi yêu anh em tin vào một tình yêu tuyệt đối { đó là ý nghĩ của tuổi trẻ thơ ngây } nhưng dần dần em cảm nhận tình yêu anh cũng thật dành cho em rất nhiều, em nghĩ hôn nhân mình sẽ vững chắc như lâu đài cổ,  nhưng số phận thật nghiệt ngã khi mà em biết mình không thể có con là lúc niềm tin trong em lung lạc, tâm hồn em như một cành hoa mong manh trong cơn gió chướng, hôn nhân của mình trở thành lâu đài xây trên cát, dù anh yêu em, anh kìm nén nhưng áp lực gia phong khiến anh xiêu đổ, những buổi tối về muộn chán chường anh có biết lòng em quặn thắt... em nghĩ lỗi tại em và em khóc cùng định mệnh.

*

Khi xưa còn bé ai cũng bảo con bé này có cặp mắt đẹp nhưng buồn quá... và cuộc đời em đúng buồn như vậy phải không Quân...

Ước gì anh có thể vượt qua vòng lễ giáo gia phong để nắm tay em đi hết đoạn đường...nghĩ đến đây Thu thấy mình ích kỷ, hãy gạt bỏ mong ước đó thôi. Mình phải làm gì đây? ...

*

" Đêm vẫn là đêm muôn đời không mở lối "

Mình không thể cứ chìm trong nước mắt, hãy mạnh mẽ vượt qua thử thách này, đây là cái kết mình đã sắp đặt mà, hãy vui khi Quân đã có baby với Huyền chứ... những ý nghĩ mâu thuẫn đan xen trong tâm trí, nàng ôm gối ngủ mệt nhoài trên chiếc giường big size cô đơn tội nghiệp.

*

Điện thoại vang làm Thu tỉnh giấc đã gần 10h sáng, Quân gọi về, nàng cầm máy mà không nói rõ lời, sự mệt mỏi của đêm suy tư, nỗi nghẹn ngào của người vợ đã trở thành dư thừa khiến nàng muốn khóc, cố nén và nói chuyện vài câu cho Quân vui, anh nói bên này mùa hè cách em năm tiếng, anh dậy sớm goi cho em...Thu nghe tiến baby goi Papa papa...ôi tiếng gọi đáng yêu và thiêng liêng quá, tiếng gọi mà Quân hằng mong đợi, dù xót xa nhưng niềm vui này chính là điều nàng muốn dâng hiến cho Quân.

*

Thu lại thơ thẩn ra vườn, chân bước dọc theo lối sỏi, đến bên hồ cá Koi, nơi đây nàng và Quân đã thường ngồi bên nhau, bây giờ còn một chiếc ghế trống, trống rỗng như đời ta...căn biệt thự mà hai vợ chồng đã xây dựng trồng nhiều hoa hồng như nàng thích bỗng thấy hoang vu lạ kỳ.

*

Quân đi đã một tháng, những cuộc gọi về ít dần, hẳn họ rất hạnh phúc bên nhau...

Sáng nay như thường lệ, Thu ngồi quên thời gian trong chiếc ghế cô đơn ngắm những bụi Marguerite trắng tinh khôi hồn nhiên uốn theo cơn gió nhẹ, loài hoa này Thu cũng rất thích,  lũ cá tung tăng đầy màu sắc dưới hồ nước trong suốt đẹp vô cùng, còn đầu óc nàng thì suy tư lung lắm...

*

Nàng tự nhủ, đây là lần cuối để dằn vặt nhe Thu...

mặt trời đã lên cao, nắng chiếu đến hồ cá khá gắt Thu vào nhà, ăn qua loa bữa sáng đã muộn, mắt nhìn xa xăm tư lự, nàng hài lòng vì quyết định của nàng.

Lang thang trong khu vườn nàng vuốt ve từng cây cỏ, từng cánh hoa mà nàng đã chăm trồng từ nhiều năm qua, tạm biệt nhé các bạn thân yêu, tôi sẽ nhớ các bạn vô cùng như nhớ căn nhà đầy kỷ niệm này...nước mắt nàng lại rơi...

*

Lái xe ra khỏi biệt thự dừng trước cổng Thu xuống xe nhìn lại căn nhà thu nhận hình ảnh thân yêu vào tâm trí và tạm biệt nó lần cuối.

Mạnh mẽ lên Thu hãy đi và đừng ngoảnh lại...

*

Quân thân yêu!

"Thà chọn một kết thúc buồn còn hơn chọn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc."

phải không anh?!

Khi anh trở về thì em đã xa anh, hãy tha lỗi cho em.

Anh yêu, có thể anh bất ngờ, nhưng với em đây là quyết định sinh tử mà em đã suy nghĩ đấu tranh trong ba năm qua rồi anh, không phải là quyết định nhất thời.

*

Anh,

Khi không thể vượt qua định phận thì chúng ta phải tuân theo.

Anh đã có người phụ nữ anh yêu và baby của anh, anh đã hoàn thành sứ mệnh với dòng họ và gia đình nhỏ của mình.

Em nghĩ một căn nhà có thể chứa nhiều người đàn bà, nhưng một mái ấm thì không, chỉ có duy nhất một người mà thôi.

*

Em đã hy sinh cho anh bên cạnh Huyền lần ấy được thì em cần làm tiếp cho tròn, và em biết trước đoạn kết mà em sẽ lựa chọn là một thử thách vô biên rồi anh, tình yêu chân thành là mong người mình yêu được hạnh phúc.

nhưng nếu không vì định mệnh thì em cũng không cao thượng đến vậy đâu...

Em sẽ là một vướng bận, cho anh, cho Huyền và cho cả bản thân em,  anh hãy toàn tâm toàn ý lo cho gia đình nhỏ và sự nghiệp của anh, cuộc sống vốn ngắn ngủi vô thường, hãy cho nhau những gì thoải mái dễ chịu nhất.

*

Em vui buồn pha trộn khi chọn ra đi [ tất nhiên ], nhưng em cần có dũng khí để sống tiếp cuộc sống của mình không có anh, rồi anh sẽ quên, em cũng sẽ thôi nhớ về nhau, thời gian sẽ phôi pha hết mọi thứ, em tin là mọi thứ sẽ tốt đẹp, như khi em mất Ba Mẹ, em tưởng chừng như em mất cả bầu trời và không bao giờ nguôi ngoai, nhưng rồi thời gian cũng gột hết ưu phiền đấy thôi...

Quân ơi, em chấp nhận nỗi đau như em đã từng hài lòng với hạnh phúc bên anh. và bây giờ là lúc em phải rời xa anh mãi mãi...

*

Em về lại thành phố mộng mơ của em, nhưng không phải ở trong căn nhà nghỉ thứ hai của chúng ta, em không chạy trốn nhưng như vậy sẽ tốt hơn.

Cuối thư anh cho em kính lời chào và chúc an mạnh đến Ba Mẹ, mong song thân của anh được an vui cuối đời. Nghĩ đến đây em thấy lòng được an ủi.

Thư ngắn này để tạm biệt anh, nỗi niềm của em chỉ có hồi ký mới có thể nói hết...

Mong anh bảo trọng, nhớ anh nhiều lắm.

Người vợ ngắn duyên nợ của anh.

Ôm anh thật thật lâu...

hôn anh.

Thu

Biển Quê Hương

No comments:

Post a Comment