SẼ KHÔNG BAO GIỜ QUÊN
Sao nỗi buồn về đến
Để niềm vui ra đi
Giọt sương trên mái lá
Rơi xuống ở hiên nhà
Khi nhủ lòng không nhớ
Ắt hẳn là khó quên
Một mình trong thơ thân
Bỗng nhớ một cái tên
Một dòng tin đánh gửi
Từ tay em ngọc ngà
Như thêu trên dãi lụa
Kỷ niệm thời gian qua
Khi một mình xuống phố
Những hồi ức đầu tiên
Con đường nay đã cũ
Hình bóng vẫn còn nguyên
Đến một lúc đủ duyên
Tình yêu thôi cách trở
Hai người nên duyên nợ
Sẽ không bao giờ quên.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment