Monday, July 17, 2023

Truyện ngắn 6 KN 30 NĂM P6 NA

 Serries #ngontinhdct : 


🌸 "KỶ NIỆM 30 NĂM NGÀY CƯỚI" 🌸


PHẦN 6 


- Dạ nhưng... - Huyền bỏ lửng câu nói


Huyền biết thực tình đằng sau câu bỏ dở đó là một trời dằn vặt bất phân thắng bại giữa "nhận" và "từ chối". Nếu thuận theo sự sắp đặt của Thu thì há chẳng phải mình là kẻ cơ hội sao.? Là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của họ.? Là lợi dụng sự hy sinh của Thu để đến với Quân tìm hạnh phúc riêng mình.? Nhưng nếu khước từ, khác nào tự tay bóp nát tình yêu của chính mình, cái mà mình luôn luôn hy vọng.?


Là người từng trải, hơn ai hết, Thu cũng đọc được nơi sự ngập ngừng và thinh lặng kia những giằng co và bão tố quay cuồng  trong lòng cô gái đối diện. Và để nói ra được điều trao gởi vừa rồi, mấy ai biết cô đã thức trắng đêm qua. Có nỗi đau nào khi chính mình buộc phải dâng người chồng mình hết mực yêu thương cho người phụ nữ khác.


Bầu không khí lần nữa lại chìm vào thinh lặng. Chỉ có vài tia nắng trưa ẻo lả chui qua vòm lá vẽ nguyệch ngoạc trên mặt bàn một cách vô tư lự. Có tiếng bước chân đến gần, không hẹn mà cả hai cùng nhìn về hướng ấy như vốn nó đã được chờ đợi rất lâu đến độ sốt ruột. Trước mặt hai người là ánh mắt ấm áp và nụ cười rạng rỡ của Quân.


- Mình về phòng thôi.! 

Câu nói không đầu không đuôi thế nhưng có một ma lực to lớn, cả hai đồng loạt đứng lên và ngoan ngoãn đi sau lưng anh.


Đến cửa phòng mình, Huyền bạo dạn nắm lấy tay Thu, mĩm cười : "Chị cho em thời gian suy nghĩ nhen".! Thu cũng cười đáp lại và nhanh chân bước theo Quân về căn phòng trong cùng. Lần đầu tiên hai người phụ nữ đã cười với nhau.


Về phòng mình, Huyền không thay y phục, cũng chẳng buồn dọn dẹp. Cô kéo toang rèm cửa, mở toang cửa sổ rồi buông người ngã phịch xuống nệm. Cơn gió trưa oi oi rát rát được thể tràn vào làm xáo trộn mọi thứ trong phòng. Một đêm thiếu ngủ, tâm trạng nặng nề đã nén chặt cô vào một chiếc hộp đời ngột ngạt, khó thở. Cô co ro trong đó như một con mèo vừa bơi qua trận bão lớn. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu cô dường như cũng mệt mỏi theo và đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Chỉ duy nhất một câu hỏi lớn mà cô đang ôm trên ngực là vẫn còn cứng đầu: "Mình phải làm sao đây.?" 


Cô thức dậy và bắt gặp một màu xám xịt âm u nơi cửa sổ. Những làn mây trắng vẽ trên nền trời xanh ban trưa giờ đã ửng đỏ. Phố thị đã bắt đầu lên đèn. Những ánh chớp xanh đỏ từ những tòa nhà cao tầng gần đó cứ như con mắt ma trơi đang trêu dọa phận đàn bà yếu đuối. Thu cũng đã rời khỏi khách sạn và về nhà từ chiều như cố tình trao cơ hội cho kẻ ở lại. Quả thật, đêm qua là đêm cuối của cô ấy và Quân như lời cô ấy đã hứa.


Huyền không buồn ngồi dậy, cứ thế nằm với mớ hỗn độn trong đầu. Chợt màn hình điện thoại lóe sáng, tin nhắn từ group công việc hiện lên : "Hôm nay tôi hơi mệt, mọi người cứ ăn tối kẻo trễ. Đừng chờ. - Quân".

  

Phần Mạnh đã xin phép đêm nay đến thăm nhà người bạn và nghỉ ở đó. Cậu ta tự sắp xếp phương tiện để về và hứa sẽ có mặt ngay buổi làm việc sáng thứ 2. Cô hiểu tin này chủ yếu nhắn cho riêng cô. Cô biết hiện giờ anh vẫn đang nằm đấy một mình. Cô muốn sang bên ấy, không cần nói gì, chỉ rúc vào ngực anh và khóc òa cho thỏa cơn thèm đang chực nổ tung vì kìm nén. Nhưng lý trí đã về kịp lúc để ngăn cô lại. Cho dù tình yêu  có to lớn dường nào thì cô cũng vẫn là kẻ thứ 3, hai người họ đáng thương và đáng trân trọng hơn bao giờ hết. Cô không thể cho mình mắc một sai lầm nào nữa ..


Huyền bước đến cửa sổ nhìn xuống đường. Khung cảnh nhộn nhịp hối hả của phố xá về đêm thật đẹp. Mặc kệ cơn gió mát rượi đùa nghịch mơn man trên tóc. Cô khép mắt, khẽ mĩm cười hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực, cốt để nhịp thở chính mình hòa quyện cùng với nhịp thở thị thành một cách khoan khoái. Khoảng thời gian nghỉ trưa vừa nãy đã giúp cô tìm được câu trả lời cho câu hỏi "Mình phải làm gì."


Huyền xoay người trở vào, mở hết tất cả  đèn trang trí trong phòng. Rồi tiến đến bên chiếc vali, chọn cho mình bộ váy ngắn đẹp nhất, ưng ý nhất, khêu gợi nhất.. và bước vào phòng tắm.


Cô vặn nước vừa đủ ấm như sở thích. Đứng im dưới vòi sen cảm nhận từng dòng chảy ấm áp len lỏi chạy trên cơ thể mình. Nhìn vào gương, nháy mắt với người trong đó rồi khe khẽ hát.. Bài tình ca mà anh ấy rất thích, vẫn luôn nghe đi nghe lại mỗi lần lên xe. "...ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng, ta yêu em qua đông tàn ngày tận.. Yêu em.. Vì chỉ biết đó là em.."


Mùi dầu gội nhẹ nhàng, mùi sữa tắm ngọt ngào thoang thoảng, tia nước từ vòi sen âm ấm mà dịu dàng phong độ thật dễ chịu. Bọt xà phòng như tảng băng vừa tan, từng mảng cứ vậy trôi như muốn khám phá tất cả ngóc ngách diệu kỳ của nàng xuân.  Đánh dấu một mùa đông rét buốt vừa dứt.


Nàng không vội ghé quầy batender, không vội ghé vào hàng quán đang sở hữu mùi thơm nức mũi. Cứ thế tung tăng tản bộ dọc theo con đường. Cứ thế chụp ảnh. Cứ thế mua hoa. Cứ thế vừa đi vừa ăn vặt, vừa uống chút rượu nhẹ hoa quả. Cứ thế và cứ thế.

Chuông điện thoại trong túi xách reo lên. Huyền thoáng chút ngập ngừng vì biết chủ nhân cuộc gọi là ai. Nhưng rồi lại tự cười và tiếp tục với những con đường ngang dọc.


Cô trở về phòng sau khi đồng hồ điểm sang ngày mới. Đứng trước cửa phòng cô là Quân với vẻ sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt. Huyền chỉ biết cười và lí nhí xin lỗi, đoạn mở cửa đi vào phòng mình. 

Quân bước theo sau cô, vài bước rồi dừng lại chăm chú nhìn cô. Chiếc váy ngắn màu đen. Nước da trắng tinh khiết nõn nà. Đôi má hơi ửng hồng vì men. Mùi thơm con gái trinh nguyên dìu dịu..


- Sao sếp còn thức.?


- Em đã đi đâu.? Tại sao không nghe máy. Em có biết tôi lo lắng thế nào không.? - Quân tỏ vẻ bực tức.


- Em xin lỗi. Em đi dạo quanh những con phố gần đây. Cũng xem như là kỳ du lịch mini vậy. - Nói xong cứ vậy mà tít mắt cười.


Nhìn thấy điệu bộ cười của Huyền, bao bực bội âu lo trong Quân tự dưng tan biến. Anh nhìn vào mắt Huyền đúng lúc Huyền cũng nhìn vào mắt anh. Quân cảm nhận được điều gì đó khó tả đang dâng tràn trong người. Anh bước đến gần cô hơn nhưng đột ngột dừng lại, hai tay nắm chặt. 


- Em ngủ đi. Tôi về phòng đây.! - Nói xong Quân xoay người trở ra cửa.


- Anh...! - Huyền đổi tiếng xưng hô.


Quân đứng lại. Và cảm nhận từ phía sau có một vòng tay và hơi ấm đang dần ôm chặt lấy mình.


- Anh có thể... Uhm... Có thể hôn em một lần này không.?


Sau vài giây bất động, Quân quay lại, rụt rè choàng tay qua chiếc eo thon của Huyền. Môi anh mỗi lúc một gần hơn. Thời gian như bắt đầu ngưng đọng lại. Vị ngọt ngào, hơi thở ấm áp và những cái siết đầy ma lực khiến hai cơ thể như được thiêu nóng lên. Huyền lần tay cởi bỏ chiếc polo của Quân, áp má vào bộ ngực đầy ma lực của anh mà thỏ thẻ:


- Đêm nay, em là của anh...

Dứt lời, cô xô nhẹ anh ngã xuống giường.


Cả hai không biết là mình ngủ khi nào. Chỉ biết khi tỉnh dậy đã 9h sáng. Họ cùng thu dọn mọi thứ chuyển ra xe để về. Trước khi bước ra khỏi cửa phòng, Quân giữ Huyền đứng đối diện với mình, nhìn thật lâu vào mắt, hôn nhẹ lên trán và má cô rồi cả hai bước ra thang máy.


Đã 8h sáng thứ 2 đầu tuần, mọi người đều đã có mặt đông đủ trong công ty kể cả Quân, nhưng tuyệt nhiên không thấy sự có mặt của Huyền. Cô tắt máy. Không đi làm. Không liên lạc được.

Quân không dấu được vẻ thiếu thiếu và bức rức nơi mình. Chẳng nói chẳng rằng đi liền một mạch lên lầu, vào phòng mình, nặng nề ngồi xuống ghế. Một linh cảm bất chợt bao trùm lấy anh lúc này. Anh chậm rãi đặt chiếc laptop lên bàn, mở ra. Một phong bì được dán cẩn thận đã nằm trong đấy từ lúc nào. 

Quân hấp tấp xé vội ra xem. Là nét chữ của Huyền: 


" Gởi anh. Tình yêu và linh hồn của em.!

...........................

...........................

...........................

Em yêu anh, khát khao dâng hiến và khát khao được anh đáp trả bằng tình yêu. Tất cả những điều đó em đã được toại nguyện trọn vẹn. Em gọi đó là hạnh phúc. Em biết anh cũng yêu em, nên những gì quý nhất đầu đời của người con gái em đã trao trọn vẹn cho anh. Em không thể ích kỷ giữ anh lại cho mình, anh là của chị. 


Công việc em đã sắp xếp ổn thỏa. Em sẽ đi Paris du lịch một thời gian và chưa biết ngày em về. Hy vọng anh sẽ không trách.


Trong em, Chị Thu là người đáng quý, đáng trân trọng, là một người vợ rất tuyệt vời, là người nắm giữ hạnh phúc của anh. Đều là phụ nữ, em hiểu hết những nổi đau chị đã âm thầm chịu đựng để cho anh những gì tốt đẹp nhất. Và trong tim anh, chị vẫn có một vị trí đặc biệt quan trọng. Anh phải đưa chị về với anh. Nhanh, anh nhé.!


Cảm ơn anh vì tất cả. Chúc anh chị hạnh phúc viên mãn.


Em

Huyền ."


Quân thẫn thờ thả lỏng người trên ghế, mắt đăm đăm nhìn về phía bàn thư ký. Tóm lại là anh được hay anh mất.? Tại sao....


****

"Kính thưa quý hành khách, chuyến bay LNA 996 sẽ được khởi hành lúc....."

Tiếng loa vẫn đều đều nhắc đi nhắc lại.

 

Huyền sửa lại áo, đeo túi lên người rồi đứng lên. Dù biết là vô ích nhưng vẫn ngoáy nhìn dáo dát xung quanh như tìm kiếm và muốn thấy cái gì đó trước khi bước vào cửa kính cách ly. Rồi khẽ tự cười với mình, lắc đầu. Làm gì có ai biết mà đến tiễn chứ ..


(Hết phần của thằng An's) Hihi 😂

----------------------------------------

* Em đã giữ Thu ở lại rồi đấy chị Hương Mùa Thu. Huyền sẽ đi Paris, sẽ gặp nhân vật Tuan. Kkkk


* Các anh chị vui tham gia viết tiếp cùng em với. Em Đuối và Bí thật rồi. Hì 😁


* Em vẫn còn nợ anh Thái Quốc Bảo một tập với phân đoạn Ma. 😁. Em sẽ chen vào khi có ý tưởng và phân đoạn thích hợp. (Vì em sợ ma, nên trước giờ chưa đọc hay xem những gì liên quan Ma, chưa có kinh nghiệm nhát người ta ờ. )🤣

No comments:

Post a Comment