Monday, July 17, 2023

Truyện ngắn 3 CHUYỆN NỬA ĐÊM P3 BQT

 CHUYỆN NỬA ĐÊM

(tiếp theo câu chuyện ...Ba Mươi Năm...)


#ngontinhdct


Sau khi Huyền biết chuyện của Quân và Thu, nàng chạy vội về phòng, khóa trái cửa, nằm úp mặt xuống giường mà khóc nức nở. Chiếc khăn choàng rơi ra tự lúc nào nàng cũng không hay biết. Nàng trong tư thế không một mảnh vải che thân trong khoảng thời gian bao lâu, chính nàng cũng không biết. Trong khi đó  ở phòng bên kia Giám đốc Quân không kềm chế được tức giận vì sự xuất hiện của Huyền đã phá vỡ kế hoạch kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới. Chàng Giám đốc la hét om sòm đồng thời lùa hết áo quần chăn nệm và gối xuống sàn nhà. Thấy vậy Thu tìm cách khuyên can và đưa Quân đi ra ngoài ngắm cảnh màn đêm cho khuây khỏa.

Ngoài sân cảnh vật êm đềm, có tiếng chim đâu đó hót vang, cạnh đó hồ phun nước nhân tạo bắn những tia nước trắng xóa dưới ánh đèn màu đẹp mắt, thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ thổi qua xua đi cái nóng trong lòng Quân. Chợt nhớ ra câu chuyện nghe kể ở quê nhà, Thu mang ra kể cho chồng nghe hầu xoa dịu lòng Quân. 

Thu nói: "để em kể anh nghe câu chuyện này nha, chuyện hấp dẫn mê ly lắm luôn." 

"Nghe em nói mà anh nôn quá, thôi em kể lẹ lên đi." Quân phản hồi.

Thu bắt đầu chậm rãi kể:


Hồi nhỏ em hay nghe kể chuyện ma, bây giờ em kể lại câu chuyện này cho anh nghe nhé. Những nhân vật trong câu chuyện nầy em sẽ thay đổi tên họ, xem như là một cốt truyện hư cấu anh nhé.


Vào thập niên 70 của thế kỷ trước, con đường Liên tỉnh lộ 81 đoạn Lấp Vò-Vàm Cống, dân cư còn thưa thớt, xe cộ ít qua lại vì con đường đầy ổ gà ổ voi. Con đường nầy hầu như chỉ là con đường dành cho cánh xe lôi, và cư dân hai bên đường. Còn đa số những người đi xe đạp hay xe gắn máy đều đi con đường đất nhỏ cặp con sông Lấp Vò. Ở khoảng giữa con đường Liên tỉnh lộ nầy có một ngôi trường Trung Học tên Tạ Thu Thâu, sau đổi thành Thạnh Hưng 1, và hiện nay mang tên Lấp Vò 1.


Ngày xưa, nghe nói có hai cô nữ sinh ở trường nầy đã treo cổ tự tử. Người chết oan thì rất linh thiên, và dường như họ cứ lởn vởn ở nơi mà họ đã qua đời. Không biết có ai đã từng thấy hai cô xuất hiện chưa, nhưng những lời đồn đãi truyền miệng nhau khiến mọi người ai cũng sợ, khiến không ai dám đi qua ngôi trường nầy vào lúc nửa đêm. Cánh xe lôi thì khỏi nói, họ rất sợ khi phải cuốc xe không từ Lấp Vò về nhà ở Vàm Cống hay ngược lại. Nhưng một số bác tài vì miếng cơm manh áo nên cũng làm liều. Khi ngang qua đây thì khấn vái. Mà hình như cũng chưa có ai gặp được hai cô nữ sinh đồng trinh nầy....Cho đến một hôm...


Anh Hùng, người chạy xe lôi gắn máy, loại xe Honda đời 67 có gắn thêm cái thùng ở phía sau để chở khách. Loại nầy có thể chở đến 8 người, ba người ngồi sau, ba người ngồi giữa đâu mặt với người ngồi sau, và hai người ngồi trước thòng chân xuống đất. Nếu có một em nhỏ hay người nhỏ con thì có thể ngồi ngay bình xăng. Tính luôn bác tài là chiếc xe có thể chở đến 10 người, hơn một chiếc SUV của thời nay. Anh Hùng có nhà ngay tại bến xe, vì vậy khách lỡ đường thường ghé nhà anh và nhờ anh chở về dùm. Anh vừa làm phước, cũng vừa muốn kiếm thêm thu nhập nên bất cứ giờ giấc nào, thời tiết ra sao, anh cũng không từ chối. Hôm đó là một ngày của tháng Mười, thập niên 70, trời mưa lất phất. Anh đang ngủ thì có khách đến gọi cửa và nhờ anh chở về Lấp Vò. Họ là một gia đình đi Long Xuyên về trể gồm có tám người. Thế là đủ một cuốc xe. Nhưng chuyến về. Anh ngần ngừ khi nghĩ đến phải một mình cuốc xe không ngang qua ngôi trường nầy. Nhưng khách chi hậu hỉnh và nài nỉ anh rất chân tình, hơn nữa máu làm phước trong người anh có dư nên đã lấn át nỗi sợ hãi, cuối cùng anh đã đồng ý chở khách. Lúc đó vào khoảng 10 giờ đêm. Đường vắng teo, nhà nhà đã lên giường đi ngủ, không một ngọn đèn, trời mưa lâm râm và tối. Chỉ có chiếc xe của anh Hùng cùng tám người khách là độc nhất trên con đường nầy. Vàm Cống-Lấp Vò chỉ cách nhau có....bốn cây số, nhưng phải mất gần một giờ mới đến nơi vì đường đầy hang ổ. Bác tài vừa lái xe vừa tránh ổ gà ổ voi ổ chó như tránh những dòng xe vậy. Đến nơi thả khách đã hơn 11 giờ khuya. Sau khi từ giã khách, anh Hùng đánh xe trở về nhà. Lúc còn trong khu vực thị trấn thì anh không có cảm giác gì, nhưng càng về xa thì cảm giác rợn tóc gáy của anh càng lúc càng nhiều. Anh bắt đầu sợ. Miệng luôn khấn vái...Và rồi việc gì đến cũng sẽ đến....

.....Gần tới cổng trường Tạ Thu Thâu, có hai người khách nữ đứng bên đường vẫy xe. Anh mừng húm vì có người đi cùng qua cái nơi mà người ta đồn là có....ma...Anh Hùng liền cho xe tấp vào và hỏi hai cô muốn đi đâu. Hai cô gái nói cho về bến phà Vàm Cống. Anh Hùng thầm cám ơn hai cô gái đã làm khách đồng hành cùng anh về đến nhà, vì đến bến phà Vàm Cống nghĩa là đến nhà anh. Thế là anh đồng ý. Hai cô gái lên xe ngồi ở băng ghế sau. Họ không nói gì. Thỉnh thoảng anh Hùng vẫn thấy lành lạnh ở phía sau, nhưng khi quay lại thì hai cô vẫn còn đó. Anh nghĩ chắc là do mình cảm giác mà thôi, vả lại trời cũng hơi lạnh nên nghe vậy cũng bình thường thôi. Đi được một đoạn, anh thấy toàn thân mình lạnh ngắt và chiếc xe bỗng nhẹ tênh, nhìn ra sau đã không thấy hai cô gái ấy nữa. Anh biết là đã gặp. Anh cố gắng cho xe chạy nhanh hơn nhưng dường như chiếc xe càng lúc càng chậm và anh có cảm giác là xe không chạy nữa mặc dù anh vẫn rú ga và lạng lách tránh ổ gà. Được một lúc thì chiếc xe bỗng nặng đi và anh nghe tiếng cười khúc khích của hai cô gái. Anh năn nỉ van xin hai cô đừng phá anh, muốn gì ngày mai anh mang đồ đến trường cúng, nhưng những lời van xin của anh đã trở thành vô dụng. Anh sợ quá quên cả niệm Phật. Còn hai cô gái thì cứ trêu anh đủ trò. Lúc thì mặc áo dài trắng nữ sinh, lúc thì đầu lìa khỏi cổ, lúc thì bay lơ lửng trước mặt anh, lúc thì ngồi yên ở băng ghế sau như vị trí ban đầu. Trêu chọc anh một lúc, dường như hai cô đã cảm thấy vui trong lòng nên trở thành hai vị khách nữ khi đón xe và bảo anh Hùng cho xuống nơi đây. Anh mừng quá vội thắng gắp xe, và thả hai cô gái xuống. Lúc nầy anh mới thấy rằng hai cô gái nầy xoả tóc phủ mặt và chân không chạm đất đi qua khỏi đầu xe anh và rồi đi ngược lại về hướng trường Tạ Thu Thâu. Anh Hùng chết điếng, nhưng cũng may là anh có tính gan lì nên mới chịu đựng được. Anh nghĩ chỉ cần vài phút nữa là anh đã.....


Sáng hôm sau anh đem câu chuyện nầy kể lại cho các bạn đồng nghiệp thì ai cũng bảo rằng anh quá liều. Câu chuyện con ma tại trường Tạ Thu Thâu ai cũng nghe, nhưng chưa có ai chạm mặt, vì vậy anh Hùng không tin đó là chuyện thật dù rằng anh cũng sợ và bán tín bán nghi. Sau đêm đó, anh Hùng đã không bao giờ dám đi qua đoạn đường ấy lúc nửa đêm nữa.


Khi Thu kể đến đây thì Quân nghe một luồng gió lạnh thổi qua sau gáy. Dù có mau gan lỳ nhưng Quân cũng cảm thấy sợ quá. Chàng bèn hối vợ lên phòng. Khi đi ngang qua phòng Huyền, Quân và Thu định gõ cửa để nói lời xin lỗi,  nhưng nghĩ lại nên thôi. Cả hai dìu nhau về phòng mình để tiếp tục câu chuyện đang còn dang dỡ....


Quốc Thái



No comments:

Post a Comment