Monday, July 17, 2023

Truyện ngắn 5 KN 30 NĂM P5 NA

 Serries #ngontinhdct : 


🌸 "KỶ NIỆM 30 NĂM NGÀY CƯỚI" 🌸

(các tg: Thái Quốc Bảo , Hương Mùa Thu)


(PHẦN 5) 


...........

Huyền trở về phòng mình, với tay tắt đèn rồi ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo dựa lưng vào giường. Hay tay dang ngang, đầu ngửa lên chiếc nệm, mắt lơ đễnh nhìn trần nhà. 


Cô biết mình đã yêu Quân và tình cảm Quân dành cho cô cũng không dừng lại gói gọn như quan hệ giữa Sếp và nhân viên, anh trai và em gái. Huyền đã đọc được rất nhiều điều ám áp từ ánh mắt anh dành cho cô. Nhưng người đàn bà ban chiều là ai...? Mình là gì của anh ấy..?


Bao nhiêu miên man cứ thay phiên đè nén tâm trí khiến cô không tài nào chợp mắt nổi. Cơn ghen vẫn không thể lắng dịu trong lồng ngực mảy may nào. 


Có phải Anh lừa mình.? Anh lợi dụng chiếm đoạt mình.? Anh muốn đùa giỡn với tình cảm của mình.? ...Không.! Nhất định không phải. Mình nhận ra sự chân thành và yêu thương từ anh mà...


Những câu hỏi và tự trả lời cứ thế như dòng chảy bất tận trôi trong đầu. Chưa bao giờ cô thấy đêm trở nên dài, trời vượt ngưỡng lạnh và tinh thần mệt mỏi như hôm nay.


Huyền choàng tỉnh giấc sau tiếng chuông báo thức trên giường. Đã 5 giờ rưỡi. Cô đã thiếp đi hơn một tiếng đồng hồ rồi. Cô đứng lên, thả tụt chiếc váy ngủ xuống sàn mà chẳng buồn nhặt lên. Cứ thế bước vào nhà tắm nhân tiện ngắm mình trong gương. Cô gái trong đó sau một đêm đã hốc hác đi nhiều lắm. 


7 giờ, cả bốn người đều có mặt dưới sảnh chuẩn bị ăn sáng và bước vào cuộc họp với đối tác. Không khí vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt, thái độ, cử chỉ của Quân vẫn như mọi ngày.

Buổi họp diễn ra thuận lợi và giành được kết quả mỹ mãn hơn cả mong đợi. Quân và Mạnh cùng đi ăn trưa với đối tác. Riêng Thu và Huyền đi về phía cái bàn đặt trước ngay dưới tán cây góc vườn phía hông khu khách sạn như đã hẹn.


Sau khi gọi thức uống, Huyền mới có dịp nhìn rõ người đối diện. Khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, vóc dáng tao nhã, da dẻ hồng hào mịn màng. Thân hình tuy có phần mảnh mai nhưng vẫn ngầm chứa đựng quyền lực của chúa Xuân mà bao cô gái hằng ao ước sở hữu. 

Từ sâu trí nhớ, Huyền ngờ ngợ là người này rất quen thuộc. Khuôn mặt này, vóc dáng này hình như rất giống với bức tranh người phụ nữ mà cô vẫn nhìn thấy hàng ngày trong phòng giám đốc. Sự thật chính là đây sao.?


Thu cầm ly cocktail lên, nhìn Huyền như có nhã ý mời. Nhấp một chút như thể vừa đủ ướt môi và cảm nhận hương vị nồng thơm xoắn lấy đầu lưỡi. Vùng mặt Thu có giãn ra đôi chút nhưng tuyệt nhiên không phải là nụ cười.


Cả hai đều xếp tay lên thành bàn, mắt nhìn chăm chú vào cái ly đầy màu sắc kia. Không ai nói câu nào. Âm thanh duy nhất bây giờ là tiếng thác nước của hòn non bộ xa xa vọng lại. Mãi tận lúc lâu sau Thu mới từ từ lấy từ trong túi xách của mình một tờ giấy. Đặt lên bàn và hướng về phía Huyền.

Huyền vẫn không ngẫng đầu lên nhưng tia mắt có phần hơi chếch vào tờ giấy. Cả hai gương mặt không dấu được xúc cảm ấy không hẹn mà đồng loạt nhìn nhau.


- Cái này là thật.? - Huyền phá tan bầu không khí trầm lặng ấy.


Thu không trả lời, hướng ánh mắt về phía xa như muốn tránh cái nhìn của Huyền. Cô khẽ gật đầu. Dĩ vãng của cô bất chợt ùa về như cuốn phim chiếu chậm với bối cảnh là 30 năm trước.


Ngày ấy cô và Quân cùng học chung lớp nơi giảng đường Đại học. Anh có thân hình cao ráo và khuôn mặt điển trai. Tóc rẽ mái cùng với cặp kính trắng thư sinh đúng kiểu lãng tử. Anh từng là thần tượng trong mắt các nàng trong đó có cô. Đặc biệt anh có tài vẽ rất có hồn trong khi cô là người rất mê hội họa. Và đó cũng chính là cầu nối mang cô và anh đến với nhau. 

Đằng sau những buổi cùng ngồi quán nước, hỏi thăm gia cảnh của nhau, chia sẻ nhau những buồn vui đời sinh viên.. là những lá thư trao vội. Rồi bắt đầu hò hẹn và tình yêu của họ cũng đã xuất phát từ đấy. Những năm tháng trên giảng đường đã chăm bón cho tình yêu ấy ngày một sâu đậm không gì có thể tách rời nhau nữa. Và cũng chính trong cái khoảnh khắc nồng nàn nhất đó, cô đồng ý làm người mẫu kh.ỏa thân riêng cho anh vẽ cùng với đóa hoa hồng anh tặng đặt kề bên. 

Ngày ra trường cũng là ngày Thu nhận được niềm vui bất ngờ: Anh cầu hôn cô.!


Hôn lễ họ diễn ra trong lời chúc mừng và những long lanh rạng ngời nơi đáy mắt của anh và cô. Chuỗi ngày hạnh phúc cứ thế đều đặn tiếp diễn. Họ lập được một công ty riêng nho nhỏ đủ nở mày nở mặt với bè bạn. Tuy nhiên có một ước vọng từ gia đình hai bên và cả đôi vợ chồng son là cố gắng mang về một thiên thần nhỏ bé. Nhưng sau bao năm họ vẫn chưa thể có con. Cả hai vẫn thường tự hỏi vì sao.?


Điều thắc mắc ấy ngày một lớn và rõ. Gia đình thì thúc giục, anh cũng chăm chỉ và tâm lý với vợ mình hơn. Nhưng trớ trêu thay, tin vui cứ như ánh trăng vậy, mãi không chạm tới được. Nhìn anh buồn và lầm lì ít nói, cô chỉ biết rúc vào một xó nào đó và khóc. Cho đến một ngày cô quyết định đến bệnh viện để tìm nguyên nhân.


Cầm tờ kết quả trên tay mà Thu vẫn không tin vào mắt mình. Thiên chức làm mẹ hoàn toàn vuột khỏi bàn tay cô. Quân sau khi hay tin lại càng lầm lì hơn trước. Anh bắt đầu có những buổi về trễ và  quần áo mùi rượu nồng nặc. Cô hiểu và càng thấy thương chồng. Rồi với những lời bóng gió từ gia đình chồng vô tình khiến cô rơi vào nặng nề đau đớn cùng cực. Tâm hồn cứ như dao cắt. Giọt nước mắt về đêm của cô ngày càng xuất hiện với tần suất đều hơn. Cô khóc cho số phận nghiệt ngã, cô khóc để tự oán trách chính bản thân mình. Trải qua cơ man nào là cách nhưng tuyệt vọng vẫn chỉ là tuyệt vọng. Giải pháp cuối cùng có lẽ là chuyện phải giải thoát cho anh..


Ban đầu nghe cô đề nghị, anh hoàn toàn không tán thành. Anh yêu cô. Không thể để tội lỗi chen vào giữa hai người. Anh không thể tìm đến người đàn bà khác. Sau bao đêm thức trắng, vâng, cuối cùng chính cô là người chủ động lặng lẽ rời khỏi anh. Tuy vẫn yêu nhau nhưng ly thân, hai người hai nơi để tạo điều kiện cho anh tìm được hy vọng đời mình.


Một tiếng lá rơi trên bàn đánh xoẹt một tiếng khiến Thu sực bừng tỉnh quay về với thực tại. 

- Em có thấy bức vẽ trong phòng giám đốc ngay sau ghế anh ấy không.? - Thu chuyển cách xưng hô và hỏi Huyền.


- Dạ có. - Huyền lí nhí


- Em có bất ngờ khi chị có thể dễ dàng mở mật mã điện thoại anh ấy không.? - Dãy số đó chính là Ngày cưới của anh chị.


Rồi không chờ Huyền kịp biểu lộ xong sự ngạc nhiên bất ngờ, Thu tiếp:

- Và em đọc tờ giấy này rồi chứ.? 


- Vâng, em đã đọc. Và cũng đau cùng chị. Phận đàn bà sao ông Trời nỡ lòng.. - Huyền bỏ dở câu nói.


- Đầu tháng sau, chị sẽ sang Pháp và định cư bên đấy để tiếp tục chương trình Cao học. Một sự giải thoát nhẹ nhàng.. À không, phải là một sự trao gởi chứ. Đêm qua sẽ là đêm vợ chồng cuối cùng của anh ấy và chị. Chị thật sự rất hạnh phúc. Mà nè, em yêu Quân đúng không.?


Huyền chỉ cúi gầm mặt, hành động ấy như gián tiếp trả lời rằng Cô đã và đang yêu anh - yêu rất nhiều.

Vẫn giọng của Thu:

- Em có thể hứa với chị rằng em sẽ yêu thương, chăm lo và làm chỗ dựa tinh thần cho anh Quân thay thế chị không.?


- .......


- Đêm qua, anh ấy cũng đã thừa nhận với chị là anh ấy yêu em. Và tình cảm anh dành cho chị cũng không thay đổi. Tình cảm chị dành cho anh cũng mãi như xưa. Nhưng chị biết chỉ có em mới có thể đem lại hy vọng cho anh ấy. Bên em, anh sẽ tìm được hạnh phúc trọn vẹn.


- Dạ nhưng... - Huyền bỏ lửng câu nói


(An's)

-------------------

( xin mời các anh chị viết tiếp để cùng xả stress cuối tuần. Đoạn này em chỉ dám giải mã các tình tiết của 2 tác giả phần đầu thôi ạ. Còn phần chuyện ma em chưa nghĩ ra được lời giải 😁. Đến đây em là em ..bí thật rồi 😂. Hóng cao nhân giúp đỡ. Heo mi 😅)

No comments:

Post a Comment