Monday, July 31, 2023

NỬA họa TT

 NỬA


Nửa như biết

Nửa giả vờ

Nửa như ngoảnh mặt

Nửa chờ yêu thương


Nửa mong nhớ

Nửa như dường

Nửa như khắc khoải

Nửa tương tư nhiều


Nửa như ghét

Nửa là yêu

Nửa trông nửa đợi 

Sáng chiều mong ai


Nửa lời nói

Nửa ánh nhìn

Nửa bài thơ nửa

Lặng thinh bao ngày


Quốc Thái 

Sunday, July 30, 2023

PHỐ CHIỀU họa TT

 PHỐ CHIỀU


Nắng che góc phố hôm chiều

Em về xóm nhỏ chắt chiu đường trần

Người thì vất vả tảo tần

Kẻ lo bán ế đến gần chợ tan 


Anh hai gân cổ chào hàng 

Chị ba cất tiếng rao vang góc hè

Bác mười dựng lại mái che

Khách thì đi dạo có dè chi đâu


Cuộc đời đầy những lo âu

Buồn vui sướng khổ nỗi sầu kéo theo

Lắm người xui xẻo vẫn đeo

Lắm người thất nghiệp lại nghèo trắng tay


Cảm chiều

Cái buổi hôm nay

Vài câu chia sẻ

Lại quay

Phố chiều


Quốc Thái 

EM CỨ HỎI họa TT

 EM CỨ HỎI


Từ cái bữa lần đầu em nhỉ

Là hai mình luôn nghĩ về nhau

Những bài thơ nhuộm sắc màu

Dần xóa hết nỗi sầu trong dạ


Anh biết ngay lúc đầu em đã

Vượt gian nan vất vả đời thường

Những đau buồn đã hết vấn vương

Và má em thêm hường thôi nhạt


Bởi em có chân tình đằm thắm

Nơi con tim sâu thẳm tâm hồn

Một tấm lòng đã đủ sắt son

Và tình yêu vẹn tròn đây nhé


Nay thu về mang theo gió nhẹ

Như lời ru khe khẽ ấm nồng

Anh đã cùng suy nghĩ sao không

Em đã biết mà lòng cứ hỏi!!!


Quốc Thái 

Saturday, July 29, 2023

TỆ XÁ HỒ HUYNH họa ý SH

 TỆ XÁ HỒ HUYNH


Tệ xá Huynh Hồ đẹp quá thôi

Nhiều hôm vắng bóng đã qua rồi

Sau hè cỏ chẳng còn ngăn lối

Trước ngõ cúc thì được sánh đôi

Dọn quét cho dù mưa nắng đội

Chùi lau bỏ mặc xác thân ngồi

Nay nhìn cảnh đẹp say mê nổi

Tệ xá Huynh Hồ đẹp quá thôi.


Quốc Thái 

NẾU BẢO RẰNG họa ý TT

 NẾU BẢO RẰNG....


Nếu bảo rằng anh thật nhớ em luôn

Thì hổng biết em có buồn không nhỉ

Bởi đôi khi tiếng lòng nghe thủ thỉ

Nhưng tim thì cũng là chỉ vu vơ


Nếu bảo rằng anh đã lắm mộng mơ

Thì em ơi có nghi ngờ không vậy

Bởi nói lên tiếng lòng anh thật đấy

Xa muôn trùng mà như thấy gần nhau


Nếu bảo rằng ngày ấy vẫn trước sau

Thì em có thể tin vào lời hứa

Bởi lời thương là nỗi lòng chan chứa

Mong một ngày là hai đứa bên nhau


Nếu bảo rằng cơn gió hạ lao xao

Là em hiểu anh mang vào nỗi nhớ

Đêm từng đêm cõi lòng như cứ ngỡ

Phố nhỏ êm đềm một thuở yêu thương.


Quốc Thái 


(họa vui với TT.....chỉ là thơ thôi)

Chúc chủ nhật vui vẻ

CÙNG AI họa TT

 CÙNG AI....


Em thu từng sợi nắng chiều

Đan thành hình bóng dáng yêu trang đài

Em gom những giọt sương phai

Kết bài hạnh phúc cùng ai trọn đời


Quốc Thái 

HẠT MƯA CHIỀU họa TT

 HẠT MƯA CHIỀU


Ta ngồi đếm mốc thời gian

Bỗng dưng số tuổi nhập nhằng hiên ra

Chợt nghe thân thể như già

Dòng đời trôi nổi phong ba lắm lần


Trải qua mấy cuộc gian truân 

Niềm tin cũng có bâng khuâng đủ điều

Đan tay hứng hạt mưa chiều

Gom về ký ức chắt chiu giữa đời


Năm tháng cứ lạnh lùng trôi

Tuổi thì chồng chất đầy đôi gánh đời

Bao người rời bỏ cuộc chơi

Lắm kẻ tiếp tục đầy vơi đợi chờ


Gởi lòng vào mỗi bài thơ

Hầu mong xoa dịu vết mờ tháng năm

Lỡ làm một kiếp thân tằm

Trên đường cõi tạm...nhọc nhằn thế nhân...


Quốc Thái 

GỞI THƯƠNG YÊU họa TT

 GỞI THƯƠNG YÊU


Gom nhớ thương từ trong mỗi sớm chiều

Gởi mưa chuyển về tận miền xa ngái

Thời gian ơi nỗi buồn xin cất lại

Cho niềm vui theo ngày tháng quay về


Lời yêu đầu ước hẹn những đam mê

Dẫu đây đó còn bộn bề công việc

Mặc dù xa hai phương cách biệt

Mỗi đêm về ta lại biết tin nhau


Mơ mộng về ngày ta hái hoa cau

Ánh mắt nhìn với lời trao say đắm

Uống môi thơm những ngọt ngào đầm ấm

Gởi hương yêu với nồng thắm dâng đầy


Bao thu rồi ta vẫn mãi ngất ngây

Viết bài thơ trong mỗi ngày thương nhớ 

Nghe dịu êm qua những làn hơi thở

Trong tâm hồn đâu lẻ bóng cô đơn


Tháng năm qua đã chôn cất tủi hờn

Giờ bỗng thấy đời vui hơn tất cả

Dẫu gian nan và cũng nhiều vất vả

Tiếng lòng nay thôi thức suốt đêm trường....


Quốc Thái 

Friday, July 28, 2023

TA CHỜ NHAU

 TA CHỜ NHAU


Ta chờ nhau

Giữa cuộc đời bận bịu

Những bâng khuâng

Những níu kéo đợi chờ


Ta chờ nhau

Mặc sóng cuồng giông bão

Vẫn bao ngày

Có tin báo về nhau


Ta chờ nhau

Từ lúc mặt trời tắt

Đến ngày sau

những tất bật của đời

Mỗi một ngày 

những tia nắng vàng soi

Ta tìm đọc bài thơ nàng ngọt quá....


Quốc Thái 

CUỐI TUẦN họa TT

 CUỐI TUẦN


Cuối tuần trời chẳng có mây

Người đi chơi phố người cày kiếm cơm


Ngoài đồng có một cây rơm

Có cô Mị Mị dáng rờm sừng cong


Trên đường thoải mái thong dong

Cuối đầu ăn miếng cỏ non ngon lành


Cô nàng đứng ngắm trời xanh

Miệng cười duyên dáng tươi xinh rạng ngời


Áo bà ba đẹp tuyệt vời

Vụ mùa đã chín....gặt rồi....về đâu?


Quốc Thái 

Thursday, July 27, 2023

GIỮ MÃI TÌNH

 GIỮ MÃI TÌNH


Mong tình bạn hữu cứ xum vầy

Đẹp ý hay lời vẫn phải xây

Nối trọn vần thơ nhiều cảm nghĩ

Trao dồi cụm chữ lắm đong đầy

Cho dù cách trở xa ngàn dặm

Chắc được như gần ở mỗi giây

Mặc khách chung lòng luôn hiểu rõ

Cùng nhau hưởng ứng cuộc chơi nầy.


Quốc Thái

VÔ THƯỜNG họa cùng tên TT

 VÔ THƯỜNG


Biển cả vẫn mênh mông

Đất trời như vô tận

Cuộc người nhiều lẩn thẩn 

Trong cõi tạm vô thường


Có lúc biết tận tường

Đôi lần nêu lý lẽ

Nhưng rồi đời vẫn thế

Cuộc sống mãi dại khôn


Yêu nhau rồi dỗi hờn  

Mến thương và giận ghét

Đôi bàn tay ghì xiết

Gọi nghĩa tình nhân duyên


Trước lạ sau lại quen

Ước mong cùng chờ đợi

Bao điều chưa dám nói

Mà nghe nhịp rung tim


Đường tình muôn lối rẽ

Có khi thẳng vào tim

Cũng có lúc im lìm

Nhìn theo ai lặng lẽ.


Quốc Thái 

Wednesday, July 26, 2023

NHIỆM MẦU họa TT

NHIỆM MẦU


 Hương nồng vượt cả không gian

Ướp vào giọt nắng nồng nàn tươi xanh

Âm thầm qua chốn mong manh

Đèn khuya về ngắm trăng thanh dưới trời


Chú diều tung cánh lả lơi 

Đùa vui trong gió gởi lời đón đưa

Lo chi một thoáng dư thừa

Cần đâu toan tính để vừa ý nhau


Chôn vùi hết những niềm đau

Gọi mưa nhắn gió nhiệm mầu ....tình yêu

Cuộc đời gian khổ bao nhiêu

"Chỉ xin giữ lại chín chiều nhớ thương."


Quốc Thái 

GIẬN họa TT

 GIẬN


Em về anh sẽ chạy theo

Dỗ cho hết giận....em đeo nhẫn vàng

Mai này hạnh phúc cao sang

Giận thì đã hết.... mắt nàng cười vui


Quốc Thái 

KHUYẾT ĐỀ họa TT

 KHUYẾT ĐỀ


tnđ


Xanh còn đẹp nét lụa là bông

Tỏa sắc tươi xinh giọt sáng hồng

Cành những đầy gai vờn nắng gió

Tán vừa nhiều lá phủ mưa giông

Thanh nhàn kiếp trọn ân tình thắm

Rạng rỡ đời muôn nghĩa ái nồng

Thành đạt khó đâu nào bận vướng

Tranh giành hám chẳng giữ gìn trông.


*****


Trông gìn giữ chẳng hám giành tranh

Vướng bận nào đâu khó đạt thành

Nồng ái nghĩa muôn đời rỡ rạng

Thắm tình ân trọn kiếp nhàn thanh

Giông mưa phủ lá nhiều vừa tán

Gió nắng vờn gai đầy những cành

Hồng sáng giọt xinh tươi sắc tỏa

Bông là lụa nét đẹp còn xanh.


Quốc Thái 

VỀ QUÊ EM họa TT

 VỀ QUÊ EM


Sẽ có hôm về đến chỗ em

Xem hoa rộ nở ở bên thềm

Thăm đồng lúa chín thơm ngào ngạt

Ngắm ruộng xanh màu bát ngát thêm

Nghĩa ái đong đầy luôn sáng mãi

Tình yêu vững chắc mãi êm đềm

Làng buôn bé nhỏ nhiều thương mến

Sẽ có hôm về đến chỗ em.


Quốc Thái 

GIAO MÙA họa TT

 GIAO MÙA


Ánh nắng che nghiêng một góc chiều

Đêm Rằm tháng Bảy cảm cô liêu

Con đường phố chợ sao hoang vắng

Ngõ hẹp vào buôn lại thiếu nhiều

Tiếng nhạc du dương giờ đã tắt

Lời thơ xúc cảm hết còn phiêu

Ai người đã khắc lòng ghi dạ 

Mỗi bữa về đêm thuốc đủ liều.


Quốc Thái 

Monday, July 24, 2023

VI VU

 VI VU


Hôm qua Chủ nhật rong chơi

Ngắm mây ngắm nước ngắm trời mênh mông

Ngắm lan ngắm cúc ngắm hồng

Ngắm đàn cá lội trên sông ngày hè


Lắng nghe tiếng hát câu vè

Đọc bài thơ của bạn bè trên Phây

Cuối tuần chợ cũng đông thay

Gia đình tụ họp vui ngày nghỉ ngơi


Qua ngày Chủ nhật rong chơi

Uống ăn chợ búa vui đời bình an

Cầu mong bằng hữu luôn nhàn

Chúc cho tất cả an khang đủ đầy


Quốc Thái

THĂM BẠN

 THĂM BẠN


Hôm cuối tuần ghé thăm anh bạn

Rồi hẹn ngày đầu tháng gặp nhau

Pizza thêm một ổ trao

Món anh khoái khẩu thuở nào đến nay


Hồi thứ Bảy tuần này ghé đến

Anh nhìn tôi trìu mến mỉm cười

Trông khuôn mặt ấy thật tươi

Trên tay ổ bánh tuyệt vời mùa xuân


Anh nói khoái quá chừng quá đỗi

Món anh mê sẽ thổi vào hồn

Ngân nga bài hát hoàng hôn

Du dương âm điệu bồn chồn bước chân 

 

Quốc Thái

CHIÈU MƯA CHỦ NHẬT

 CHIỀU MƯA CHỦ NHẬT


Chiều mưa Chủ nhật cà phê

Bỗng dưng lòng nhớ đường quê của mình

Từng giọt mưa nhỏ lung linh

Tạo nên cảm giác sân đình năm xưa


Thuở ấy khi trời đổ mưa

Cởi trần chạy giữa đường thưa vắng người

Banh nhựa cùng thảy ra chơi

Chia làm hai đội thảnh thơi tranh hùng


Có khi chạy nhảy tứ tung

Hoặc khi ngồi đợi các thùng đầy mưa

Cho dù chiều sáng hay trưa

Mưa về tuổi nhỏ mình ưa rất nhiều


Bây giờ tuổi lớn đăm chiêu

Nhìn cơn mưa đổ nhớ chiều hôm nao

Cà phê giọt đắng tuôn trào

Khắc ghi kỷ niệm mầy tao một thời


Dù tao mầy ở hai nơi

Nhưng hồi ức cũ suốt đời khó quên

Cơn mưa chiều vẫn không tên

Cà phê hôm ấy vẫn bên tao mầy


Quốc Thái

Ngồi cà phê ngắm mưa nhớ lại buổi cà phê hội ngộ sau hơn 30 năm xa cách cùng thằng bạn học, Lê Văn Được, tại căn tiệm của nó.

NGHE KỂ CHUYÊN XƯA

 NGHE KỂ CHUYỆN XƯA


Kể chuyện ngày Huynh ở Ấp Đồn

Vui buồn kỷ niệm buổi hoàng hôn

Khi vào tuổi trẻ niềm tin bộn

Lúc vẫn còn xuân sức hết hồn

Đất rộng trời cao vào đến chốn

Sông dài suối hẹp tới ngay thôn

Vang thời hiển hách không nguy khốn

Kể chuyện ngày Huynh ở Ấp Đồn.


Quốc Thái

(Viết tặng thi Huynh Sông Hồ)

CẤT LẠI NỖI BUỒN họa TT

 CẤT LẠI NỖI BUỒN


Nỗi buồn kia hãy đem vào cất lại

Để ngày mai khỏi phải bị ưu phiền

"Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến" 

Để đời mình tựa tiên cảnh vậy mà


Chuyện buồn thì hãy để nó đi qua 

Rồi niềm vui cho ta nụ cười mới

Thời gian trôi có khi nào ngóng đợi

May rủi giữa cuộc đời chẳng vì ta


"Trời chẳng lấy đi của ai tất cả"

Lắm khổ đau được trả bởi tình đầy

Hãy vững tin rồi mai nầy ắt thấy 

Tương lai gần điều đấy sẽ nở hoa


Mọi chông gai rồi cũng sẽ được qua

Đời chẳng có gói quà chi phù phiếm

Điều ta có ắt nhọc công mà kiếm

Vượt khổ đau cùng hiểm họa đáy lòng


Con sông thì cũng có chỗ thẳng cong

Lúc dịu êm khi giông cuồng thác lũ

Nhớ đừng làm kẻ ương hèn ủ rủ 

Mà đứng lên vượt đủ mọi chông gai...


Quốc Thái 

Sunday, July 23, 2023

HỒNG



HỒNG


Bạn nói hồng hoa đẹp bội phần

Như quà để tặng lễ Tình nhân

Trai tài gái sắc đều thương cảm

Bày tỏ niềm vui đến vạn lần. 


Quốc Thái 

(họa ĐB)


ÚI....THƠ ĐƯỜNG họa TT

 ÚI.....THƠ ĐƯỜNG


Người ta lại khoái viết thơ Đường

Bằng trắc theo lề lối kỷ cương

Bệnh lỗi câu từ thêm nghĩa lạ

Việt Anh Hoa ngữ kiểu âm tường


Nếu mà dân chúng lúc đi đường

Theo luật ban hành đã mấy chương

Tai nạn giao thông nào đến nỗi

Khổ đau không phủ đến phố phường


Giả sử làm thơ giống xuống đường

Trao vần đổi chữ gởi yêu thương 

Rồi gieo cảm xúc qua suy nghĩ

Sẽ chắc rằng đời ít chán chường 


Khô khan nhạt nhẽo cái thi Đường

Phải đối niêm vần đúng luật chương

Cớ tại vì sao người lại thích

Hay chăng bởi nó ở bên Đường.?


Quốc Thái 


THỨ BẢY

 THỨ BẢY CUỐI TUẦN


Thứ Bảy ngày cuối tuần

Nhắc lại chuyện nàng Xuân

Bạn hữu cùng nâng chén

Kể nhau việc trong tuần. 


Cái mặt đỏ lừ đừ

Hát nhạc tình lắc lư

Bài tango quá đã

Bolero gật gừ.


Trao đổi những vần thơ

Từng câu chữ i tờ

Sẻ chia bao khát vọng

Dù đời không là mơ.


Quốc Thái



BẰNG HỮU

 BẰNG HỮU


Anh em mỗi buổi gặp nhau

Rồi lên Phây bút đổi trao chuyện trò

Gởi vài lời chúc vui cho

Qua dòng tin nhắn chẳng lo sang hèn

Không màng danh vọng bon chen

Chỉ cần phải trái trắng đen cuộc đời

Đẹp hay ta giữ ý lời

Lắng nghe chia xẻ tức thời sửa sai

Làm người đâu chỉ một hai

Tình bằng hữu quý kề vai cùng cười


Quốc Thái


THU

 THU


Thu về Mây trốn đi chơi

Để Mưa buồn bã lệ rơi xuống trần

Có em má đỏ bâng khuâng 

Nhìn Mưa đuổi Nắng khuất dần phố xinh

Thiên nhiên hoa lá hữu tình

Hoàng hôn cùng với Bình minh xoay vòng

Lòng người cũng lắm đục trong

Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông chốn nầy

Gió Mưa Mây Nắng hao gầy

Mong tình ta vẫn đong đầy hương yêu


Quốc Thái




TÚC CẦU NỮ THẾ GIỚI


 GIẢI TÚC CẦU NỮ THẾ GIỚI


Ngày hội banh tròn diễn ra

Thế giới về chung một nhà

Các trận thư hùng quá đã

Má đào cũng lắm tài ba.


Á Âu Phi Mỹ La-tinh

Vũ điệu sân cỏ linh đình

Nữ lưu ngày nay quá đỉnh

Hóa thân thành một chiến binh.


Màu cờ sắc áo quê mình

Tạo nên nét đẹp hành tinh

Khắp nơi về chung một lối

Như là trong một gia đình.


Quốc Thái


Ảnh chụp qua màn hình điện thoại

Saturday, July 22, 2023

CHỦ NHẬT họa TT


 CHỦ NHẬT


Cuộc đời nhiều mơ ước

Tung bay khắp phương trời 

Nào lo chi mất được

Miễn tâm hồn thảnh thơi thơi


Dòng sông nào chảy ngược

Ta vào kiếp con người

Cuộc đời dù tất bật

Cõi lòng đi muôn nơi


Ta chỉ là hạt cát

Cuộc đời những đầy vơi

Có những điều giả thật

Nào biết đâu lòng người


Chủ nhật người đi chơi

Người đi vào nương rẫy

Người cầu được ước thấy

Trên môi luôn nụ cười...


Quốc Thái 

BÂY GIỜ THÁNG SÁU họa TT


 BÂY GIỜ THÁNG SÁU


Dịu hiền xinh đẹp bạn yêu

Em ơi gạt bỏ trăm điều âu lo

Đừng vì thế cuộc đếm đo 

Hồn nhiên lan tỏa để cho vui mừng


Trải qua cay đắng đã từng

Ưu tư trầm lắng cũng chừng đó thôi

Cuộc đời đen trắng nổi trôi

Nụ cười luôn nở trên môi chẳng sầu


Ngoài kia thế giới muôn mầu

Con đường hoa đẹp có cầu xinh xinh

Đủ duyên ắt sẽ có tình

Và em sẽ mãi lung linh ánh hồng


Mặt trời mọc ở hướng đông

Tình yêu vĩnh cữu ắt không đổi dời

Tương lai sẽ đẹp tuyệt vời

Đường hoa đỏ rực cho đời nên duyên


Cái tình và ý thiêng liêng

Cùng nhau dẹp hết ưu phiền nhé em

Giờ đây thôi hãy buông rèm

Em say giấc mộng bên thềm ước mơ


Con đường hoa mộng đang chờ

Bao nhiêu trắc trở bây giờ đã qua

Chung tay xây dựng mái nhà

Tiếng cười rộn rã chan hòa tình yêu


Dẫu rằng gian khó bao nhiêu

Từ nay xóa sạch những điều xót xa

Bây giờ tháng Sáu đó mà

Em ơi hãy giữ mặn mà nhé em


Quốc Thái 

SỐNG THẢN NHIÊN họa TL


 SỐNG THẢN NHIÊN


Hỷ nộ xa rời sống thản nhiên

Lòng tham dẹp bỏ hết ưu phiền

Sân si chẳng có hoài cầu tiến

Ái ố không còn bởi được khuyên

Trả đũa người ơi dừng kiếm chuyện

Thành tâm bạn hỡi chớ ham tiền

Nên duyên được gặp nào mộng huyễn 

Hỉ nộ xa rời sống thản nhiên.


Quốc Thái

HỒI ỨC họa TT


 HỒI ỨC


Có một miền hồi ức

Tên gọi là mùa thu

Và hạt mưa nhỏ xuống

Tang tình một lời ru


Trong một ngày nắng gắt

Lắng nghe tiếng lòng tôi

Bỗng nghe mằn mặn ấy

Thì ra lệ dính môi


Em là hoa đằm thắm

Dịu dàng bước chân đi

Tôi mãi nhìn say đậm

Em độ tuổi xuân thì


Thu đi thu về nữa

Gió thổi từng mây bay

Chiều nay trời không nắng

Tôi vẫn chờ ai đây.


Quốc Thái 

Friday, July 21, 2023

NGHE MÙA THU GỌI họa TT



 NGHE MÙA THU GỌI


Anh đã nghe tiếng mùa thu gọi khẽ

Ru vào hồn những giai điệu ngân vang   

Nắng ngủ mơ nghe mùi hương rất nhẹ

Hoa thơm nồng trên thảm cỏ xanh vàng


Còn lối mòn năm xưa thời hoang vắng 

Lá vàng réo gọi theo những bước chân

Tiếng hát du dương trong chiều vắng lặng 

Nghe vào hồn những nhịp đập bâng khuâng 


Hè sắp qua và mùa thu đang tới

Gió mây đùa cùng với những cơn mưa

Hoa phượng rơi nhớ bao mùa giã biệt

Giọt lệ sầu chan chứa nỗi niềm đau


Rồi ta trải qua cuộc đời dâu bể

Tiếng tơ lòng vang điệp khúc muôn mầu

Ta bỗng thấy sóng trào dâng cuồn cuộn

Tiếng yêu thương đang quyện lấy vào nhau


Chuyến tàu xưa đã chầm chậm qua cầu

Ta vẫn nhớ khúc thu sầu say đắm

Có dáng em nụ cười duyên đằm thắm

Hỡi người quen....vẫn còn nhớ hay quên?


Quốc Thái 

VUI THƠ họa ý TT


 VUI THƠ


Giải trí đêm ngày bình luận chơi

Thơ vui nhắn nhủ tiếng yêu đời

Hờn ghen bỏ hết không sầu  tới

Dục vọng xa lìa được thảnh thơi

Lục bát Đường thi hoài hứng khởi

Văn chương nhạc họa mãi kêu mời

Thi nhân mặc khách còn mong đợi

Hợp sức vần xoay quả tuyệt  nơi.


Quốc Thái 

Thursday, July 20, 2023

HẠT TÌNH nối vần TT


 HẠT TÌNH


Hạt tình biết nói sao vừa

Hạt dày đi mất hạt thưa quay về

Cho em một kiếp đam mê

Cớ sao quên được trăng thề bữa nao


Quốc Thái 

TIỄN EM


 TIỄN EM


Giã biệt gia đình bỏ cuộc chơi

Sầu em gác lại để thay đời

Buồn thì chẳng có trong tâm nữa

Khổ đã không còn tại thế nơi

Hạnh phúc muôn trùng bên đất Phật

Nhàn du trọn kiếp dưới chân Trời

Từ nay hỷ nộ là mây khói

Phận số yên bình dạ thảnh thơi.


Quốc Thái


Hay tin trể một người em, người bạn đã rời cõi tạm khi tuổi đời còn rất trẻ

KHỜ họa TT


 KHỜ


Ngắm chiều thơ mộng mà say

Gom về thương nhớ tỏ bày lời thơ

Đường xa gió bụi mịt mờ

Bao đêm thức trắng bỗng khờ .... ô hay!


Quốc Thái 

VÔ THƯỜNG họa TT


 VÔ THƯỜNG


Hoa vàng réo gọi dưới tàn cây

Ánh sáng ban mai bỗng héo gầy  

Bữa ấy hoàng hôn về tẻ nhạt

Hôm chiều bóng nắng phủ mờ vây

Hoàng hôn đã biến trong vườn uyển 

Khúc nhạc còn đâu ở chỗ nầy

Thoảng chốc mà nghe hồn lắng đọng

Vô thường kiếp sống thật buồn thay.


Quốc Thái 

Wednesday, July 19, 2023

HỌC CHẤP NHẬN họa TT


 HỌC CHẤP NHẬN


Cuộc đời này rồi cũng sẽ vậy thôi

Khi đã lớn không như thời non dại

Cõi tạm mà đâu gì là mãi mãi

Khổ hay vui bởi chính tại tâm mình


Có nhiều người có được những cuộc tình

Và cũng hiếm người cùng mình hết kiếp

Vướng chông gai, dừng lại, rồi ly biệt

Thật chông gai khi đốt tiếp lửa tàn


Hãy bình thản nơi cuộc sống trần gian 

Mặc chân tình chẳng phần ngàn được đáp

Khi trải qua những phong ba bão táp

Đã hiểu rồi thì thấm tháp gì đâu


Người trên đời có sướng khổ dài lâu

Mọi thứ như những tầng lầu trên cát

Số phận mỗi người trên đời mỗi khác

Biết đúng sai mọi thứ ắt sẽ thành 


Hoa nở rồi hoa cũng sẽ tàn nhanh

Vẻ ngoài đẹp có long lanh cũng tắt

Đôi bàn tay còn trắng đen hai mặt

Niềm tin người biết để đặt làm sao


Từ hôm nay sẽ không tự thét gào  

Mà mạnh mẽ để bước vào giông bão  

Ta luôn cần một cái đầu tỉnh táo

Sẽ an nhiên và thấu đáo cuộc đời...


Quốc Thái 

TỰ NHỦ họa TT


 TỰ NHỦ


Tự nhủ lòng rằng nghĩ viết thơ

Cho tâm lẫn trí khỏi khù khờ

Nhưng mà mỗi bữa ta luôn ngỡ

Lại thấy đầu nay bạc khó ngơ.!


Cảm hứng trào dâng nào bản thảo

Cho hồn dệt lối mộng và mơ

Mần chi biết tuổi thêm sầu nhỉ

Cứ viết dù ai cũng bảo khờ.!


Quốc Thái 

Tuesday, July 18, 2023

MỘT THỜI ĐÃ YÊU họa TT


 MỘT THỜI ĐÃ YÊU


Hồng hoa vẫn mãi hồng hoa

Gởi về thương nhớ muôn nhà vậy thôi

Bùi ngùi lẫn với bồi hồi

Niềm vui sầu tủi mắt môi nghĩa tình.


Bình minh vẫn mãi bình minh 

Gió mây rượt đuổi cuộc tình hết hơi

Người vừa rời bỏ cuộc chơi

Người ôm thương nhớ còn người thủy chung.


Tình yêu giữ mãi trong lòng

Ngày thêm nhiều những nụ hồng không thôi

Bình minh về phía chân trời

Nhắc ta nhớ lại một thời đã yêu


Quốc Thái 

SINH NHẬT họa XM


 SINH NHẬT


Thứ Bảy hôm rồi buổi tiệc sinh

Cầu mong sức khỏe Mẹ Cha mình

Đầu hôm khổ cực vì con khỏe

Sớm bữa lo làm đặng trẻ xinh

Chỉ dạy nên người luôn hiếu nghĩa

Truyền trao kiến thức nặng ân tình

Công ơn khó trả thôi đành giữ

Cố gắng chu toàn sẽ hiển vinh.


Quốc Thái

THỨC TRỌN ĐÊM NÀY họa TT


 THỨC TRỌN ĐÊM NÀY


Thức trọn đêm này nghĩ đến ai

Người xinh khổ cực suốt năm dài

Sương còn đọng lá tung mền dậy

Nắng cháy da đầu ở rẫy khai

Đến buổi âm thầm vun cái chữ

Tàn canh lặng lẽ dáng trang đài

Niềm vui hạnh phúc điều muôn thuở

Cuộc sống bình an đặng phước hoài.


Quốc Thái 

Monday, July 17, 2023

Truyện ngắn 9 ĐỊNH MỆNH BUỒN P9 BQH

 #ngontinhdct 

Phần 9

ĐỊNH MỆNH BUỒN 

*

Thu ngồi trầm tư giữa buổi chiều nắng còn đẹp , mặt trời sẽ lặn, nhưng cô tự hỏi nỗi buồn trong lòng cô bao giờ sẽ lặn!

Nỗi buồn cứ thấm sâu và day dứt khôn nguôi, ngay cả khi bên Quân và khi vắng Quân,  ước gì nó có thể tan theo vạt nắng chiều và tắt với hoàng hôn...

*

Quân đi rồi, bây giờ họ đang làm gì nhỉ...Thu muốn né tránh không nghĩ đến những hình ảnh hạnh phúc đoàn viên của Quân và Huyền nhưng không tránh được... bên cạnh là baby của họ, cái nhân tố làm chao đảo cuộc đời Thu...nhưng nhân tố này lại làm nên một bức tranh hoàn mỹ gắn kết mối lương duyên tưởng chừng đã kết thúc từ cái ngày Huyền chọn sự ra đi...

*

Ba năm trôi qua như một ngày, một ngày ấy dài lê thê, một ngày Thu có Quân và một ngày Thu mất Quân, hay ít nhất Quân đã thật sự rời khỏi vòng tay nàng.

Mình có nghĩ đến ngày hôm nay rồi mà Thu tự trấn tĩnh mình, nhưng nước mắt cứ lăn dài, Thu để cho nó tuôn rơi và ước rằng những giọt nước mắt này sẽ mang bớt cho nàng nỗi đau chưa biết hồi kết thúc...

*

Đàn ông đa số vốn thích của lạ và tham lam như người đời thường nói có phải vậy không Quân ơi, em đã cảm nhận là không, khi yêu anh em tin vào một tình yêu tuyệt đối { đó là ý nghĩ của tuổi trẻ thơ ngây } nhưng dần dần em cảm nhận tình yêu anh cũng thật dành cho em rất nhiều, em nghĩ hôn nhân mình sẽ vững chắc như lâu đài cổ,  nhưng số phận thật nghiệt ngã khi mà em biết mình không thể có con là lúc niềm tin trong em lung lạc, tâm hồn em như một cành hoa mong manh trong cơn gió chướng, hôn nhân của mình trở thành lâu đài xây trên cát, dù anh yêu em, anh kìm nén nhưng áp lực gia phong khiến anh xiêu đổ, những buổi tối về muộn chán chường anh có biết lòng em quặn thắt... em nghĩ lỗi tại em và em khóc cùng định mệnh.

*

Khi xưa còn bé ai cũng bảo con bé này có cặp mắt đẹp nhưng buồn quá... và cuộc đời em đúng buồn như vậy phải không Quân...

Ước gì anh có thể vượt qua vòng lễ giáo gia phong để nắm tay em đi hết đoạn đường...nghĩ đến đây Thu thấy mình ích kỷ, hãy gạt bỏ mong ước đó thôi. Mình phải làm gì đây? ...

*

" Đêm vẫn là đêm muôn đời không mở lối "

Mình không thể cứ chìm trong nước mắt, hãy mạnh mẽ vượt qua thử thách này, đây là cái kết mình đã sắp đặt mà, hãy vui khi Quân đã có baby với Huyền chứ... những ý nghĩ mâu thuẫn đan xen trong tâm trí, nàng ôm gối ngủ mệt nhoài trên chiếc giường big size cô đơn tội nghiệp.

*

Điện thoại vang làm Thu tỉnh giấc đã gần 10h sáng, Quân gọi về, nàng cầm máy mà không nói rõ lời, sự mệt mỏi của đêm suy tư, nỗi nghẹn ngào của người vợ đã trở thành dư thừa khiến nàng muốn khóc, cố nén và nói chuyện vài câu cho Quân vui, anh nói bên này mùa hè cách em năm tiếng, anh dậy sớm goi cho em...Thu nghe tiến baby goi Papa papa...ôi tiếng gọi đáng yêu và thiêng liêng quá, tiếng gọi mà Quân hằng mong đợi, dù xót xa nhưng niềm vui này chính là điều nàng muốn dâng hiến cho Quân.

*

Thu lại thơ thẩn ra vườn, chân bước dọc theo lối sỏi, đến bên hồ cá Koi, nơi đây nàng và Quân đã thường ngồi bên nhau, bây giờ còn một chiếc ghế trống, trống rỗng như đời ta...căn biệt thự mà hai vợ chồng đã xây dựng trồng nhiều hoa hồng như nàng thích bỗng thấy hoang vu lạ kỳ.

*

Quân đi đã một tháng, những cuộc gọi về ít dần, hẳn họ rất hạnh phúc bên nhau...

Sáng nay như thường lệ, Thu ngồi quên thời gian trong chiếc ghế cô đơn ngắm những bụi Marguerite trắng tinh khôi hồn nhiên uốn theo cơn gió nhẹ, loài hoa này Thu cũng rất thích,  lũ cá tung tăng đầy màu sắc dưới hồ nước trong suốt đẹp vô cùng, còn đầu óc nàng thì suy tư lung lắm...

*

Nàng tự nhủ, đây là lần cuối để dằn vặt nhe Thu...

mặt trời đã lên cao, nắng chiếu đến hồ cá khá gắt Thu vào nhà, ăn qua loa bữa sáng đã muộn, mắt nhìn xa xăm tư lự, nàng hài lòng vì quyết định của nàng.

Lang thang trong khu vườn nàng vuốt ve từng cây cỏ, từng cánh hoa mà nàng đã chăm trồng từ nhiều năm qua, tạm biệt nhé các bạn thân yêu, tôi sẽ nhớ các bạn vô cùng như nhớ căn nhà đầy kỷ niệm này...nước mắt nàng lại rơi...

*

Lái xe ra khỏi biệt thự dừng trước cổng Thu xuống xe nhìn lại căn nhà thu nhận hình ảnh thân yêu vào tâm trí và tạm biệt nó lần cuối.

Mạnh mẽ lên Thu hãy đi và đừng ngoảnh lại...

*

Quân thân yêu!

"Thà chọn một kết thúc buồn còn hơn chọn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc."

phải không anh?!

Khi anh trở về thì em đã xa anh, hãy tha lỗi cho em.

Anh yêu, có thể anh bất ngờ, nhưng với em đây là quyết định sinh tử mà em đã suy nghĩ đấu tranh trong ba năm qua rồi anh, không phải là quyết định nhất thời.

*

Anh,

Khi không thể vượt qua định phận thì chúng ta phải tuân theo.

Anh đã có người phụ nữ anh yêu và baby của anh, anh đã hoàn thành sứ mệnh với dòng họ và gia đình nhỏ của mình.

Em nghĩ một căn nhà có thể chứa nhiều người đàn bà, nhưng một mái ấm thì không, chỉ có duy nhất một người mà thôi.

*

Em đã hy sinh cho anh bên cạnh Huyền lần ấy được thì em cần làm tiếp cho tròn, và em biết trước đoạn kết mà em sẽ lựa chọn là một thử thách vô biên rồi anh, tình yêu chân thành là mong người mình yêu được hạnh phúc.

nhưng nếu không vì định mệnh thì em cũng không cao thượng đến vậy đâu...

Em sẽ là một vướng bận, cho anh, cho Huyền và cho cả bản thân em,  anh hãy toàn tâm toàn ý lo cho gia đình nhỏ và sự nghiệp của anh, cuộc sống vốn ngắn ngủi vô thường, hãy cho nhau những gì thoải mái dễ chịu nhất.

*

Em vui buồn pha trộn khi chọn ra đi [ tất nhiên ], nhưng em cần có dũng khí để sống tiếp cuộc sống của mình không có anh, rồi anh sẽ quên, em cũng sẽ thôi nhớ về nhau, thời gian sẽ phôi pha hết mọi thứ, em tin là mọi thứ sẽ tốt đẹp, như khi em mất Ba Mẹ, em tưởng chừng như em mất cả bầu trời và không bao giờ nguôi ngoai, nhưng rồi thời gian cũng gột hết ưu phiền đấy thôi...

Quân ơi, em chấp nhận nỗi đau như em đã từng hài lòng với hạnh phúc bên anh. và bây giờ là lúc em phải rời xa anh mãi mãi...

*

Em về lại thành phố mộng mơ của em, nhưng không phải ở trong căn nhà nghỉ thứ hai của chúng ta, em không chạy trốn nhưng như vậy sẽ tốt hơn.

Cuối thư anh cho em kính lời chào và chúc an mạnh đến Ba Mẹ, mong song thân của anh được an vui cuối đời. Nghĩ đến đây em thấy lòng được an ủi.

Thư ngắn này để tạm biệt anh, nỗi niềm của em chỉ có hồi ký mới có thể nói hết...

Mong anh bảo trọng, nhớ anh nhiều lắm.

Người vợ ngắn duyên nợ của anh.

Ôm anh thật thật lâu...

hôn anh.

Thu

Biển Quê Hương

Truyện ngắn 8 VÒNG TAY THƯƠNG NHỚ P8 KSHN

 #ngontinhdct 


Phần 8 - VÒNG TAY THƯƠNG NHỚ ( viết tiếp một chuyện tình )


  Dù biết sẽ không ai đưa tiễn nhưng Huyền vẫn không rời mắt khỏi cánh cổng cách ly . Tiếng cô tiếp viên nhắc nhở hành khách cài dây an toàn dịu êm vang vọng, nàng khẽ cúi xuống nhìn 2 đầu dây an toàn khớp vào nhau , hình ảnh Quân cúi xuống hôn môi nàng đam mê đầy quyến rũ chợt bừng dậy,gương mặt chợt ửng hồng, một nụ cười thốt nhiên nở trên bờ môi yêu kiều, mắt nàng lại hướng về cửa sổ nhìn cánh cửa cách ly một cách vô thức ,tiếng động cơ vang lên , máy bay rung nhẹ ,giọng cô tiếp viên đã vang lên đều đều .Chợt Huyền sững sờ , là ai kia ? Quân , không thể nhầm được, Quân đang ở đó , khẩn trương, cuống quýt, đôi tay chới với khua đảo liên tục miệng anh mấp máy liên tục như gào thét, như ra lệnh, như khẩn cầu . Huyền ôm lấy ngực mình , môi mỉm cười, trên đôi mắt nàng 2 giọt pha lê hiện ra, lăn dài , ngực nàng nóng bức nghèn nghẹn, mắt cố  nhìn về phía Quân đang chầm chậm rơi lại phía sau khung cửa , chiếc khăn choàng màu hồng tím cô để lại cùng bức thư đang trên tay anh vẫy lên rối rít , Quân từ từ khuỵu xuống, cánh tay Huyền bấu víu vào thành kính nửa như vẫy, nửa như muốn với chạm hình bóng thân yêu. Tạm biệt anh, hãy bình yên và hạnh phúc nhé nam thần của đời em ...

... Ba năm sau .

 Quân vui vẻ giơ tay chào các thành viên ban quản trị đang lục tục đứng lên rời phòng họp. Anh giơ tay ra hiệu cho Quyên- cô thư ký riêng đi ra ngoài. Phòng họp yên lặng ,anh đứng lên tắt bớt quạt , đèn rồi tiến về khung cửa kéo rèm, phóng tầm mắt ra xa. Sài Gòn thật đẹp , tháp 68 tầng sừng sững trước mặt ,anh bất giác dừng lại phía bãi đáp trực thăng.Hình ảnh người con gái đẹp tên Huyền lại hiện rõ trước mặt ,nàng tươi trong ,rạng rỡ ,dịu dàng đến huyền hoặc. Công ty giờ đã lên tập đoàn, mảng F&B, Logictis,       Consumers ... hội tụ tạo nên hệ sinh thái mạnh mẽ cho thương hiệu của tập đoàn . Ở tuổi 55 anh vẫn giữ được phong thái của một chàng trai lịch lãm và tươi trẻ. Anh tiến lại bàn làm việc, cầm tấm ảnh của Huyền lên ngắm trìu mến đã ba năm rồi em ạ , anh lẩm nhẩm nói với chính mình , đã đến lúc anh tìm lại tình yêu đôi ta.


Huyền đang hí hoáy vẽ , bé Bảo đã ngủ  say trong cái lạnh dịu dàng 10 độ của Paris , giao cho bà vú trông bé, cô vác khung tranh và lỉnh kỉnh dụng cụ ra xe, đánh một vòng qua đại lộ Champs Élysées rồi nhẹ lướt về hướng sông Seine bên cạnh cây cầu Tình yêu Pont des    arts , Huyền rất bận rộn trong công việc và chăm con, bốn tháng nay có vú Phương phụ chăm sóc Quân Bảo cô khỏe hẳn ra . Nhờ ông anh họ sành rượu Tuấn Nguyễn có quan hệ rộng  cô xin được một chân thư ký cho đại sứ quán Canada. Vốn tài năng, xinh đẹp và duyên dáng cô nhanh chóng thạo việc và chiếm được tình cảm của toàn bộ 25 thành viên đsq. 

  Quân đứng phía sau ,cằm anh tựa lên vai nàng , Huyền quay mặt sang phải âu yếm hé môi đào ,ánh mắt họ vời vợi nỗi niềm hân hoan say đắm . Bức tranh gần như đã hoàn thành , cô chỉ việc điểm xuyết thêm hình ảnh cầu Pont des arts phía xa xa và những áng mây trắng , mây hồng trên nền trời  Paris diễm lệ . Nàng vừa lùi lại để ngắm tranh thì bỗng nghe tiếng bước chân phía sau, chưa kịp ngoái lại thì một vòng tay rắn chắc ôm choàng lấy nàng , Em ! Em đây rồi... Huyền chế.t sững, một luồng điện nóng lạnh xẹt nhanh từ gót chân đến đỉnh đầu , trái tim nàng rộn rã , tiếng gọi ấm áp reo mừng kia không thể là ai khác được , nàng từ từ xoay mặt về vai phải môi mắt nàng chạm vào mặt Quân, lung linh , sông Seine  nghiêng , bầu trời xoay tít , cảnh vật chung quanh đột nhiên mờ phai , Chỉ Quân , Huyền và bức tranh rực sáng giữa đất trời Paris tuyệt diệu, nụ hôn này chế..t lặng sóng sông Seine .


( Trời ơi viết xong rồi 😀👍 , ai làm gì làm đi he, tui kiếm cốc bia đây 🍻🙏🏃🏃❤ )

Chúa nhật Sài Gòn 09/07/2023.

Truyên ngắn7 NỖI LÒNG CỦA QUÂN P7 BQT

 NỖI LÒNG CỦA QUÂN

(Kỷ Niệm Ba Mươi Năm...)


Tiếp theo Như An "Kỷ niệm ba mươi năm"


#ngontinhdct


PHẦN 7:


Sau khi Huyền rời đi, hình bóng ấy cứ lởn vởn trong đầu Quân, đi đâu, làm gì Quân cũng thấy Huyền hết. Có lúc buồn quá anh tìm ý nghĩ gì đó để quên đi. Chợt chàng nghĩ đến tên của hai người: Quân Huyền ghép lại thì thành gì ta??? Nghĩ đến đấy, Quân cười ngặt nghẻo một mình. Dù cố gắng quên, thì chàng lại càng nhớ. Quân nhớ đến cái đầm Huyền màu đen Huyền đã mặc hòa với làn da trắng nõn cùng những điểm nhấn nhấp nhô và cái kho tàng bí ẩn mà Quân đã khám phá, cùng mùi da thịt của người con gái đã tạo cho anh một cảm giác dễ chịu và khó quên.


Sau giờ họp căng thẳng với công ty hợp tác, Quân trở về phòng làm việc của mình, chàng buông mình trên ghế thở dài: ước gì giờ này có em ở đây, ước gì anh được hôn lên bờ môi ngọt lịm ấy một lần nữa, ước gì anh được ngửi mùi da thịt em, được ngắm cơ thể em và được cùng em lên đỉnh Tây Sơn, ước gì..... Bỗng chàng đứng phắt dậy, chạy tới hộc tủ, mở ra, lấy lá thư Huyền đọc ngấu nghiến mà tưởng chừng như đang tâm sự cùng nàng.


Quân cảm thấy rất giận bản thân mình. Quân yêu Thu say đắm tưởng chừng như không có gì có thể chia cắt hai người. Mặc dù Thu không sinh cho chàng một quý tử nào, mặc dù gia đình Quân cứ dằn vặt hai vợ chồng mỗi khi gặp họ, nhưng Quân chẳng bận tâm. Mối quan tâm hàng đầu của anh là vợ mình nên chàng luôn tìm đủ mọi cách để vợ được vui. Cái đêm hẹn nhau ở khách sạn trong lần công tác vừa rồi vừa là kỷ niệm ba mươi năm thành hôn, cũng vừa để cho nàng được vui. Nhưng có điều Quân không ngờ là Thu đã sắp xếp mọi việc để đêm đó cũng là đêm vợ chồng cuối cùng của chàng và vợ. Quân đau khổ vày vò, rồi câu nói của vợ rằng: "Huyền rất yêu anh và đang chờ anh đến với cô ấy. Em sẽ ra đi để anh danh chánh ngôn thuận đến với Huyền, và biết đâu sẽ có những quý tử cho ông bà Nội vui lòng." Những lời nói ấy như từng nhát dao cứa vào tim chàng, khiến chàng vô cùng đau khổ. Sau đó anh quyết định sang phòng Huyền để dò xem thái độ của cô...và sự việc đã xảy ra. Để rồi giờ đây Quân lại nhớ da diết hình bóng của Huyền. Chàng tự hỏi: "không biết là mình đã yêu Huyền hay yêu cái cơ thể nóng bỏng ấy vì dù sao đó cũng là của lạ mà, đàn ông thường hay có máu tham, mình cũng không ngoại lệ.


Về phần Thu, sau khi biết Huyền đã sang Paris, nàng đã từ bỏ ý định đi Pháp mà muốn ở lại cùng Quân. Nàng chưa xuất hiện trước Quân bây giờ vì muốn để Quân có thời gian suy nghĩ và bình tâm trở lại. Hơn nữa Thu cũng muốn tự hỏi lòng rằng, liệu mình có thể ân ái với chồng như trước kia khi mà chính Thu biết rằng anh đã từng có sự thân mật và qua đêm với một cô gái khác.....


*Liệu Thu có thể cùng Quân đi tiếp đoạn đường còn lại???


Chuyến bay của hãng hàng không đa quốc gia đã đưa Huyền đến với thành phố Paris hoa lệ. Nàng ra đi trong hạnh phúc vì đã có một đêm trên cả tuyệt vời với Quân. Đối với Huyền được trao tấm thân con gái cho người mình yêu là niềm hạnh phúc vô biên. Nàng thầm cảm ơn Thu đã tạo điều kiện, thầm cảm ơn Quân đã dìu em qua những nốt nhạc du dương khi trầm lúc bỗng, khi mạnh bạo, lúc êm ái dịu dàng đã đưa nàng đi qua những con đường thơ mộng thăng hoa nhiều lần trong căn phòng tình ái.

Ở bên đây, như có sự tương đồng, Quân cũng thầm cám ơn vợ và Huyền đã cho Quân những phút giây hạnh phúc trong đêm hoan lạc ấy.. 

        

*Và bây giờ đang bách phố trên đất Pháp. Liệu rằng ở Paris, Huyền có bị tiếng sét ái tình nào đánh trúng không???


Câu trả lời đang còn ở phía trước...


Quốc Thái

Truyện ngắn 6 KN 30 NĂM P6 NA

 Serries #ngontinhdct : 


🌸 "KỶ NIỆM 30 NĂM NGÀY CƯỚI" 🌸


PHẦN 6 


- Dạ nhưng... - Huyền bỏ lửng câu nói


Huyền biết thực tình đằng sau câu bỏ dở đó là một trời dằn vặt bất phân thắng bại giữa "nhận" và "từ chối". Nếu thuận theo sự sắp đặt của Thu thì há chẳng phải mình là kẻ cơ hội sao.? Là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của họ.? Là lợi dụng sự hy sinh của Thu để đến với Quân tìm hạnh phúc riêng mình.? Nhưng nếu khước từ, khác nào tự tay bóp nát tình yêu của chính mình, cái mà mình luôn luôn hy vọng.?


Là người từng trải, hơn ai hết, Thu cũng đọc được nơi sự ngập ngừng và thinh lặng kia những giằng co và bão tố quay cuồng  trong lòng cô gái đối diện. Và để nói ra được điều trao gởi vừa rồi, mấy ai biết cô đã thức trắng đêm qua. Có nỗi đau nào khi chính mình buộc phải dâng người chồng mình hết mực yêu thương cho người phụ nữ khác.


Bầu không khí lần nữa lại chìm vào thinh lặng. Chỉ có vài tia nắng trưa ẻo lả chui qua vòm lá vẽ nguyệch ngoạc trên mặt bàn một cách vô tư lự. Có tiếng bước chân đến gần, không hẹn mà cả hai cùng nhìn về hướng ấy như vốn nó đã được chờ đợi rất lâu đến độ sốt ruột. Trước mặt hai người là ánh mắt ấm áp và nụ cười rạng rỡ của Quân.


- Mình về phòng thôi.! 

Câu nói không đầu không đuôi thế nhưng có một ma lực to lớn, cả hai đồng loạt đứng lên và ngoan ngoãn đi sau lưng anh.


Đến cửa phòng mình, Huyền bạo dạn nắm lấy tay Thu, mĩm cười : "Chị cho em thời gian suy nghĩ nhen".! Thu cũng cười đáp lại và nhanh chân bước theo Quân về căn phòng trong cùng. Lần đầu tiên hai người phụ nữ đã cười với nhau.


Về phòng mình, Huyền không thay y phục, cũng chẳng buồn dọn dẹp. Cô kéo toang rèm cửa, mở toang cửa sổ rồi buông người ngã phịch xuống nệm. Cơn gió trưa oi oi rát rát được thể tràn vào làm xáo trộn mọi thứ trong phòng. Một đêm thiếu ngủ, tâm trạng nặng nề đã nén chặt cô vào một chiếc hộp đời ngột ngạt, khó thở. Cô co ro trong đó như một con mèo vừa bơi qua trận bão lớn. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu cô dường như cũng mệt mỏi theo và đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Chỉ duy nhất một câu hỏi lớn mà cô đang ôm trên ngực là vẫn còn cứng đầu: "Mình phải làm sao đây.?" 


Cô thức dậy và bắt gặp một màu xám xịt âm u nơi cửa sổ. Những làn mây trắng vẽ trên nền trời xanh ban trưa giờ đã ửng đỏ. Phố thị đã bắt đầu lên đèn. Những ánh chớp xanh đỏ từ những tòa nhà cao tầng gần đó cứ như con mắt ma trơi đang trêu dọa phận đàn bà yếu đuối. Thu cũng đã rời khỏi khách sạn và về nhà từ chiều như cố tình trao cơ hội cho kẻ ở lại. Quả thật, đêm qua là đêm cuối của cô ấy và Quân như lời cô ấy đã hứa.


Huyền không buồn ngồi dậy, cứ thế nằm với mớ hỗn độn trong đầu. Chợt màn hình điện thoại lóe sáng, tin nhắn từ group công việc hiện lên : "Hôm nay tôi hơi mệt, mọi người cứ ăn tối kẻo trễ. Đừng chờ. - Quân".

  

Phần Mạnh đã xin phép đêm nay đến thăm nhà người bạn và nghỉ ở đó. Cậu ta tự sắp xếp phương tiện để về và hứa sẽ có mặt ngay buổi làm việc sáng thứ 2. Cô hiểu tin này chủ yếu nhắn cho riêng cô. Cô biết hiện giờ anh vẫn đang nằm đấy một mình. Cô muốn sang bên ấy, không cần nói gì, chỉ rúc vào ngực anh và khóc òa cho thỏa cơn thèm đang chực nổ tung vì kìm nén. Nhưng lý trí đã về kịp lúc để ngăn cô lại. Cho dù tình yêu  có to lớn dường nào thì cô cũng vẫn là kẻ thứ 3, hai người họ đáng thương và đáng trân trọng hơn bao giờ hết. Cô không thể cho mình mắc một sai lầm nào nữa ..


Huyền bước đến cửa sổ nhìn xuống đường. Khung cảnh nhộn nhịp hối hả của phố xá về đêm thật đẹp. Mặc kệ cơn gió mát rượi đùa nghịch mơn man trên tóc. Cô khép mắt, khẽ mĩm cười hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực, cốt để nhịp thở chính mình hòa quyện cùng với nhịp thở thị thành một cách khoan khoái. Khoảng thời gian nghỉ trưa vừa nãy đã giúp cô tìm được câu trả lời cho câu hỏi "Mình phải làm gì."


Huyền xoay người trở vào, mở hết tất cả  đèn trang trí trong phòng. Rồi tiến đến bên chiếc vali, chọn cho mình bộ váy ngắn đẹp nhất, ưng ý nhất, khêu gợi nhất.. và bước vào phòng tắm.


Cô vặn nước vừa đủ ấm như sở thích. Đứng im dưới vòi sen cảm nhận từng dòng chảy ấm áp len lỏi chạy trên cơ thể mình. Nhìn vào gương, nháy mắt với người trong đó rồi khe khẽ hát.. Bài tình ca mà anh ấy rất thích, vẫn luôn nghe đi nghe lại mỗi lần lên xe. "...ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng, ta yêu em qua đông tàn ngày tận.. Yêu em.. Vì chỉ biết đó là em.."


Mùi dầu gội nhẹ nhàng, mùi sữa tắm ngọt ngào thoang thoảng, tia nước từ vòi sen âm ấm mà dịu dàng phong độ thật dễ chịu. Bọt xà phòng như tảng băng vừa tan, từng mảng cứ vậy trôi như muốn khám phá tất cả ngóc ngách diệu kỳ của nàng xuân.  Đánh dấu một mùa đông rét buốt vừa dứt.


Nàng không vội ghé quầy batender, không vội ghé vào hàng quán đang sở hữu mùi thơm nức mũi. Cứ thế tung tăng tản bộ dọc theo con đường. Cứ thế chụp ảnh. Cứ thế mua hoa. Cứ thế vừa đi vừa ăn vặt, vừa uống chút rượu nhẹ hoa quả. Cứ thế và cứ thế.

Chuông điện thoại trong túi xách reo lên. Huyền thoáng chút ngập ngừng vì biết chủ nhân cuộc gọi là ai. Nhưng rồi lại tự cười và tiếp tục với những con đường ngang dọc.


Cô trở về phòng sau khi đồng hồ điểm sang ngày mới. Đứng trước cửa phòng cô là Quân với vẻ sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt. Huyền chỉ biết cười và lí nhí xin lỗi, đoạn mở cửa đi vào phòng mình. 

Quân bước theo sau cô, vài bước rồi dừng lại chăm chú nhìn cô. Chiếc váy ngắn màu đen. Nước da trắng tinh khiết nõn nà. Đôi má hơi ửng hồng vì men. Mùi thơm con gái trinh nguyên dìu dịu..


- Sao sếp còn thức.?


- Em đã đi đâu.? Tại sao không nghe máy. Em có biết tôi lo lắng thế nào không.? - Quân tỏ vẻ bực tức.


- Em xin lỗi. Em đi dạo quanh những con phố gần đây. Cũng xem như là kỳ du lịch mini vậy. - Nói xong cứ vậy mà tít mắt cười.


Nhìn thấy điệu bộ cười của Huyền, bao bực bội âu lo trong Quân tự dưng tan biến. Anh nhìn vào mắt Huyền đúng lúc Huyền cũng nhìn vào mắt anh. Quân cảm nhận được điều gì đó khó tả đang dâng tràn trong người. Anh bước đến gần cô hơn nhưng đột ngột dừng lại, hai tay nắm chặt. 


- Em ngủ đi. Tôi về phòng đây.! - Nói xong Quân xoay người trở ra cửa.


- Anh...! - Huyền đổi tiếng xưng hô.


Quân đứng lại. Và cảm nhận từ phía sau có một vòng tay và hơi ấm đang dần ôm chặt lấy mình.


- Anh có thể... Uhm... Có thể hôn em một lần này không.?


Sau vài giây bất động, Quân quay lại, rụt rè choàng tay qua chiếc eo thon của Huyền. Môi anh mỗi lúc một gần hơn. Thời gian như bắt đầu ngưng đọng lại. Vị ngọt ngào, hơi thở ấm áp và những cái siết đầy ma lực khiến hai cơ thể như được thiêu nóng lên. Huyền lần tay cởi bỏ chiếc polo của Quân, áp má vào bộ ngực đầy ma lực của anh mà thỏ thẻ:


- Đêm nay, em là của anh...

Dứt lời, cô xô nhẹ anh ngã xuống giường.


Cả hai không biết là mình ngủ khi nào. Chỉ biết khi tỉnh dậy đã 9h sáng. Họ cùng thu dọn mọi thứ chuyển ra xe để về. Trước khi bước ra khỏi cửa phòng, Quân giữ Huyền đứng đối diện với mình, nhìn thật lâu vào mắt, hôn nhẹ lên trán và má cô rồi cả hai bước ra thang máy.


Đã 8h sáng thứ 2 đầu tuần, mọi người đều đã có mặt đông đủ trong công ty kể cả Quân, nhưng tuyệt nhiên không thấy sự có mặt của Huyền. Cô tắt máy. Không đi làm. Không liên lạc được.

Quân không dấu được vẻ thiếu thiếu và bức rức nơi mình. Chẳng nói chẳng rằng đi liền một mạch lên lầu, vào phòng mình, nặng nề ngồi xuống ghế. Một linh cảm bất chợt bao trùm lấy anh lúc này. Anh chậm rãi đặt chiếc laptop lên bàn, mở ra. Một phong bì được dán cẩn thận đã nằm trong đấy từ lúc nào. 

Quân hấp tấp xé vội ra xem. Là nét chữ của Huyền: 


" Gởi anh. Tình yêu và linh hồn của em.!

...........................

...........................

...........................

Em yêu anh, khát khao dâng hiến và khát khao được anh đáp trả bằng tình yêu. Tất cả những điều đó em đã được toại nguyện trọn vẹn. Em gọi đó là hạnh phúc. Em biết anh cũng yêu em, nên những gì quý nhất đầu đời của người con gái em đã trao trọn vẹn cho anh. Em không thể ích kỷ giữ anh lại cho mình, anh là của chị. 


Công việc em đã sắp xếp ổn thỏa. Em sẽ đi Paris du lịch một thời gian và chưa biết ngày em về. Hy vọng anh sẽ không trách.


Trong em, Chị Thu là người đáng quý, đáng trân trọng, là một người vợ rất tuyệt vời, là người nắm giữ hạnh phúc của anh. Đều là phụ nữ, em hiểu hết những nổi đau chị đã âm thầm chịu đựng để cho anh những gì tốt đẹp nhất. Và trong tim anh, chị vẫn có một vị trí đặc biệt quan trọng. Anh phải đưa chị về với anh. Nhanh, anh nhé.!


Cảm ơn anh vì tất cả. Chúc anh chị hạnh phúc viên mãn.


Em

Huyền ."


Quân thẫn thờ thả lỏng người trên ghế, mắt đăm đăm nhìn về phía bàn thư ký. Tóm lại là anh được hay anh mất.? Tại sao....


****

"Kính thưa quý hành khách, chuyến bay LNA 996 sẽ được khởi hành lúc....."

Tiếng loa vẫn đều đều nhắc đi nhắc lại.

 

Huyền sửa lại áo, đeo túi lên người rồi đứng lên. Dù biết là vô ích nhưng vẫn ngoáy nhìn dáo dát xung quanh như tìm kiếm và muốn thấy cái gì đó trước khi bước vào cửa kính cách ly. Rồi khẽ tự cười với mình, lắc đầu. Làm gì có ai biết mà đến tiễn chứ ..


(Hết phần của thằng An's) Hihi 😂

----------------------------------------

* Em đã giữ Thu ở lại rồi đấy chị Hương Mùa Thu. Huyền sẽ đi Paris, sẽ gặp nhân vật Tuan. Kkkk


* Các anh chị vui tham gia viết tiếp cùng em với. Em Đuối và Bí thật rồi. Hì 😁


* Em vẫn còn nợ anh Thái Quốc Bảo một tập với phân đoạn Ma. 😁. Em sẽ chen vào khi có ý tưởng và phân đoạn thích hợp. (Vì em sợ ma, nên trước giờ chưa đọc hay xem những gì liên quan Ma, chưa có kinh nghiệm nhát người ta ờ. )🤣

Truyện ngắn 5 KN 30 NĂM P5 NA

 Serries #ngontinhdct : 


🌸 "KỶ NIỆM 30 NĂM NGÀY CƯỚI" 🌸

(các tg: Thái Quốc Bảo , Hương Mùa Thu)


(PHẦN 5) 


...........

Huyền trở về phòng mình, với tay tắt đèn rồi ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo dựa lưng vào giường. Hay tay dang ngang, đầu ngửa lên chiếc nệm, mắt lơ đễnh nhìn trần nhà. 


Cô biết mình đã yêu Quân và tình cảm Quân dành cho cô cũng không dừng lại gói gọn như quan hệ giữa Sếp và nhân viên, anh trai và em gái. Huyền đã đọc được rất nhiều điều ám áp từ ánh mắt anh dành cho cô. Nhưng người đàn bà ban chiều là ai...? Mình là gì của anh ấy..?


Bao nhiêu miên man cứ thay phiên đè nén tâm trí khiến cô không tài nào chợp mắt nổi. Cơn ghen vẫn không thể lắng dịu trong lồng ngực mảy may nào. 


Có phải Anh lừa mình.? Anh lợi dụng chiếm đoạt mình.? Anh muốn đùa giỡn với tình cảm của mình.? ...Không.! Nhất định không phải. Mình nhận ra sự chân thành và yêu thương từ anh mà...


Những câu hỏi và tự trả lời cứ thế như dòng chảy bất tận trôi trong đầu. Chưa bao giờ cô thấy đêm trở nên dài, trời vượt ngưỡng lạnh và tinh thần mệt mỏi như hôm nay.


Huyền choàng tỉnh giấc sau tiếng chuông báo thức trên giường. Đã 5 giờ rưỡi. Cô đã thiếp đi hơn một tiếng đồng hồ rồi. Cô đứng lên, thả tụt chiếc váy ngủ xuống sàn mà chẳng buồn nhặt lên. Cứ thế bước vào nhà tắm nhân tiện ngắm mình trong gương. Cô gái trong đó sau một đêm đã hốc hác đi nhiều lắm. 


7 giờ, cả bốn người đều có mặt dưới sảnh chuẩn bị ăn sáng và bước vào cuộc họp với đối tác. Không khí vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt, thái độ, cử chỉ của Quân vẫn như mọi ngày.

Buổi họp diễn ra thuận lợi và giành được kết quả mỹ mãn hơn cả mong đợi. Quân và Mạnh cùng đi ăn trưa với đối tác. Riêng Thu và Huyền đi về phía cái bàn đặt trước ngay dưới tán cây góc vườn phía hông khu khách sạn như đã hẹn.


Sau khi gọi thức uống, Huyền mới có dịp nhìn rõ người đối diện. Khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, vóc dáng tao nhã, da dẻ hồng hào mịn màng. Thân hình tuy có phần mảnh mai nhưng vẫn ngầm chứa đựng quyền lực của chúa Xuân mà bao cô gái hằng ao ước sở hữu. 

Từ sâu trí nhớ, Huyền ngờ ngợ là người này rất quen thuộc. Khuôn mặt này, vóc dáng này hình như rất giống với bức tranh người phụ nữ mà cô vẫn nhìn thấy hàng ngày trong phòng giám đốc. Sự thật chính là đây sao.?


Thu cầm ly cocktail lên, nhìn Huyền như có nhã ý mời. Nhấp một chút như thể vừa đủ ướt môi và cảm nhận hương vị nồng thơm xoắn lấy đầu lưỡi. Vùng mặt Thu có giãn ra đôi chút nhưng tuyệt nhiên không phải là nụ cười.


Cả hai đều xếp tay lên thành bàn, mắt nhìn chăm chú vào cái ly đầy màu sắc kia. Không ai nói câu nào. Âm thanh duy nhất bây giờ là tiếng thác nước của hòn non bộ xa xa vọng lại. Mãi tận lúc lâu sau Thu mới từ từ lấy từ trong túi xách của mình một tờ giấy. Đặt lên bàn và hướng về phía Huyền.

Huyền vẫn không ngẫng đầu lên nhưng tia mắt có phần hơi chếch vào tờ giấy. Cả hai gương mặt không dấu được xúc cảm ấy không hẹn mà đồng loạt nhìn nhau.


- Cái này là thật.? - Huyền phá tan bầu không khí trầm lặng ấy.


Thu không trả lời, hướng ánh mắt về phía xa như muốn tránh cái nhìn của Huyền. Cô khẽ gật đầu. Dĩ vãng của cô bất chợt ùa về như cuốn phim chiếu chậm với bối cảnh là 30 năm trước.


Ngày ấy cô và Quân cùng học chung lớp nơi giảng đường Đại học. Anh có thân hình cao ráo và khuôn mặt điển trai. Tóc rẽ mái cùng với cặp kính trắng thư sinh đúng kiểu lãng tử. Anh từng là thần tượng trong mắt các nàng trong đó có cô. Đặc biệt anh có tài vẽ rất có hồn trong khi cô là người rất mê hội họa. Và đó cũng chính là cầu nối mang cô và anh đến với nhau. 

Đằng sau những buổi cùng ngồi quán nước, hỏi thăm gia cảnh của nhau, chia sẻ nhau những buồn vui đời sinh viên.. là những lá thư trao vội. Rồi bắt đầu hò hẹn và tình yêu của họ cũng đã xuất phát từ đấy. Những năm tháng trên giảng đường đã chăm bón cho tình yêu ấy ngày một sâu đậm không gì có thể tách rời nhau nữa. Và cũng chính trong cái khoảnh khắc nồng nàn nhất đó, cô đồng ý làm người mẫu kh.ỏa thân riêng cho anh vẽ cùng với đóa hoa hồng anh tặng đặt kề bên. 

Ngày ra trường cũng là ngày Thu nhận được niềm vui bất ngờ: Anh cầu hôn cô.!


Hôn lễ họ diễn ra trong lời chúc mừng và những long lanh rạng ngời nơi đáy mắt của anh và cô. Chuỗi ngày hạnh phúc cứ thế đều đặn tiếp diễn. Họ lập được một công ty riêng nho nhỏ đủ nở mày nở mặt với bè bạn. Tuy nhiên có một ước vọng từ gia đình hai bên và cả đôi vợ chồng son là cố gắng mang về một thiên thần nhỏ bé. Nhưng sau bao năm họ vẫn chưa thể có con. Cả hai vẫn thường tự hỏi vì sao.?


Điều thắc mắc ấy ngày một lớn và rõ. Gia đình thì thúc giục, anh cũng chăm chỉ và tâm lý với vợ mình hơn. Nhưng trớ trêu thay, tin vui cứ như ánh trăng vậy, mãi không chạm tới được. Nhìn anh buồn và lầm lì ít nói, cô chỉ biết rúc vào một xó nào đó và khóc. Cho đến một ngày cô quyết định đến bệnh viện để tìm nguyên nhân.


Cầm tờ kết quả trên tay mà Thu vẫn không tin vào mắt mình. Thiên chức làm mẹ hoàn toàn vuột khỏi bàn tay cô. Quân sau khi hay tin lại càng lầm lì hơn trước. Anh bắt đầu có những buổi về trễ và  quần áo mùi rượu nồng nặc. Cô hiểu và càng thấy thương chồng. Rồi với những lời bóng gió từ gia đình chồng vô tình khiến cô rơi vào nặng nề đau đớn cùng cực. Tâm hồn cứ như dao cắt. Giọt nước mắt về đêm của cô ngày càng xuất hiện với tần suất đều hơn. Cô khóc cho số phận nghiệt ngã, cô khóc để tự oán trách chính bản thân mình. Trải qua cơ man nào là cách nhưng tuyệt vọng vẫn chỉ là tuyệt vọng. Giải pháp cuối cùng có lẽ là chuyện phải giải thoát cho anh..


Ban đầu nghe cô đề nghị, anh hoàn toàn không tán thành. Anh yêu cô. Không thể để tội lỗi chen vào giữa hai người. Anh không thể tìm đến người đàn bà khác. Sau bao đêm thức trắng, vâng, cuối cùng chính cô là người chủ động lặng lẽ rời khỏi anh. Tuy vẫn yêu nhau nhưng ly thân, hai người hai nơi để tạo điều kiện cho anh tìm được hy vọng đời mình.


Một tiếng lá rơi trên bàn đánh xoẹt một tiếng khiến Thu sực bừng tỉnh quay về với thực tại. 

- Em có thấy bức vẽ trong phòng giám đốc ngay sau ghế anh ấy không.? - Thu chuyển cách xưng hô và hỏi Huyền.


- Dạ có. - Huyền lí nhí


- Em có bất ngờ khi chị có thể dễ dàng mở mật mã điện thoại anh ấy không.? - Dãy số đó chính là Ngày cưới của anh chị.


Rồi không chờ Huyền kịp biểu lộ xong sự ngạc nhiên bất ngờ, Thu tiếp:

- Và em đọc tờ giấy này rồi chứ.? 


- Vâng, em đã đọc. Và cũng đau cùng chị. Phận đàn bà sao ông Trời nỡ lòng.. - Huyền bỏ dở câu nói.


- Đầu tháng sau, chị sẽ sang Pháp và định cư bên đấy để tiếp tục chương trình Cao học. Một sự giải thoát nhẹ nhàng.. À không, phải là một sự trao gởi chứ. Đêm qua sẽ là đêm vợ chồng cuối cùng của anh ấy và chị. Chị thật sự rất hạnh phúc. Mà nè, em yêu Quân đúng không.?


Huyền chỉ cúi gầm mặt, hành động ấy như gián tiếp trả lời rằng Cô đã và đang yêu anh - yêu rất nhiều.

Vẫn giọng của Thu:

- Em có thể hứa với chị rằng em sẽ yêu thương, chăm lo và làm chỗ dựa tinh thần cho anh Quân thay thế chị không.?


- .......


- Đêm qua, anh ấy cũng đã thừa nhận với chị là anh ấy yêu em. Và tình cảm anh dành cho chị cũng không thay đổi. Tình cảm chị dành cho anh cũng mãi như xưa. Nhưng chị biết chỉ có em mới có thể đem lại hy vọng cho anh ấy. Bên em, anh sẽ tìm được hạnh phúc trọn vẹn.


- Dạ nhưng... - Huyền bỏ lửng câu nói


(An's)

-------------------

( xin mời các anh chị viết tiếp để cùng xả stress cuối tuần. Đoạn này em chỉ dám giải mã các tình tiết của 2 tác giả phần đầu thôi ạ. Còn phần chuyện ma em chưa nghĩ ra được lời giải 😁. Đến đây em là em ..bí thật rồi 😂. Hóng cao nhân giúp đỡ. Heo mi 😅)

Truyện ngắn 4 KỶ NIỆM 30 NĂM P4 NA

 Serries #ngontinhdct : 


🌸 "KỶ NIỆM 30 NĂM NGÀY CƯỚI" 🌸


Phần 1: Kỷ niệm 30 năm ngày cưới (tg: Thái Quốc Bảo  )

Phần 2: Bí mật giám đốc Quân ( tg: Hương Mùa Thu  )

Phần 3: Chuyện nửa đêm (tg BQT)


(PHẦN 4)

------

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Huyền không dấu nổi sự bất ngờ. Cô đã choáng và tự không tin vào mắt mình. Những bước chân háo hức vui vẻ và không kém tinh nghịch ban nãy giờ đã chùng xuống. Cô im lặng gắng hít một hơi thở thật sâu, buông thõng hai tay rồi quay người thẫn thờ đi về phòng mình. Mọi thứ đang dần nhòe đi và có gì đó hình như sắp chực trào sau tiếng cánh cửa khép. Cái chốt cửa từng vẽ ra và hứa hẹn biết bao câu chuyện thú vị, bây giờ cứ bỏ ngỏ đấy một cách vô thần.


Mùi sữa tắm vẫn dìu dịu không gian và trên bờ vai gầy gầy, bình hoa Lavender vẫn ngọt ngào sắc tím trên chiếc kệ nhỏ cạnh đầu giường, tiếng nhạc êm đềm vẫn nhẹ nhàng thoát ra từ chiếc laptop nơi cái tủ phía ban công. Các thứ đó vừa ban nãy được sắm vai như những nốt nhạc của một bản tình ca nồng nàn giờ bỗng dưng khó chịu đến lạ. 


Cô ngã người sấp lên chiếc giường trắng tinh, bất động. Chỉ có bờ vai trần mỏng manh nổi hằn đôi xương bả vai đang từ từ run lên khe khẽ. Cái khăn quấn quanh che hờ khoảng trời con gái kiêu hãnh đã rơi từ lúc nào cô cũng chẳng rõ. Chỉ thấy nó đang nằm vắt vẻo nơi kệ giày dép cạnh cửa. Bao nhiêu thứ vẫn đang hỗn loạn trong đầu cô...

"Chuyện này là sao.?, Anh còn dấu cô bao nhiêu chuyện nữa.? Mình là gì trong mắt anh ấy.?, Mình đang ghen sao.? Tại sao....? Tại sao...?" 


Những câu hỏi không đáp án cứ lởn vởn trong cô. Sự mệt mỏi mỗi lúc một nặng nề thêm và trong mơ màng cô thấy những cánh hoa Lavender rụng tơi tả trên sàn.

Cô không biết là mình đã thiếp đi bao lâu, chỉ chợt giật mình khi nghe tiếng gõ cửa:


- Cốc, cốc...., cốc..! "Huyền ơi, em còn thức không.?" 


Loáng thoáng cô nghe được giọng bà Thu đang gọi cửa. Liếc nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng. Cô ngồi dậy tròng vội cái váy ngủ lên người, thả chân xỏ vào đôi dép và ngồi im như thế. Tiếng gõ cửa lần 2, rồi lần 3. Mặc kệ, cô không có ý định mở cửa cho đến khi tiếng guốc bắt đầu rời đi. Cô sực nhớ ra một điều. Huyền mở cửa bước ra hướng về cái dáng vừa bước vào cửa phòng bên cạnh gọi với theo:


- "Chị Thu".!


Dứt lời, Huyền đã đứng trước cửa phòng vừa đúng lúc Thu xoay người cầm tay nắm cửa. Phía sau lưng Thu là một khoảng bừa bộn với bao thứ xô lệch vương vãi trên sàn như căn phòng này vừa trải qua một trận cuồng phong dữ dội. Trên chiếc giường trắng góc phòng, Quân nằm đó ngủ ngon lành với chiếc chăn che hờ vùng thắt lưng nửa kín nửa hở. Huyền bất chợt thấy khó thở nhưng vẫn chủ động mở lời:


- Chị chưa ngủ sao.! Tìm em có việc gì không mà trễ vậy.? Em tưởng những người thành công thường hay ngủ sớm chứ ?


Thu không trả lời. Cô đưa mắt nhìn Huyền từ đầu tới chân một lượt. Bất giác dừng lại vài giây nơi thanh xuân không chịu ngủ mà kiêu căng thấp thoáng bên chiếc váy của Huyền. Thu vuốt lại mái tóc đang rối bù của mình, chậm rãi:


- Tôi có thể mời cô một ly sau cuộc họp ngày mai không.? Tôi nghĩ có một số chuyện cô rất muốn biết.


Đôi mày đẹp như vẽ của Huyền hơi chau lại. Những suy nghĩ , lưỡng lự, tò mò, ý định đối mặt ..xuất hiện trong cô và sau cùng cô nhìn thẳng vào mắt Thu khẽ cười gật đầu.


- Em chờ !


(còn tiếp)


(An's)

---------------

---> Chuyện gì sẽ đến sau khi hai người đàn bà gặp nhau.? Bí mật nào đã dần hé lộ.? Và Quân yêu ai trong 2 người này.? Trợ lý Mạnh sẽ phản ứng ra sao...


Mời mọi người cùng chung tay viết tiếp ạ. 🌷

Truyện ngắn 3 CHUYỆN NỬA ĐÊM P3 BQT

 CHUYỆN NỬA ĐÊM

(tiếp theo câu chuyện ...Ba Mươi Năm...)


#ngontinhdct


Sau khi Huyền biết chuyện của Quân và Thu, nàng chạy vội về phòng, khóa trái cửa, nằm úp mặt xuống giường mà khóc nức nở. Chiếc khăn choàng rơi ra tự lúc nào nàng cũng không hay biết. Nàng trong tư thế không một mảnh vải che thân trong khoảng thời gian bao lâu, chính nàng cũng không biết. Trong khi đó  ở phòng bên kia Giám đốc Quân không kềm chế được tức giận vì sự xuất hiện của Huyền đã phá vỡ kế hoạch kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới. Chàng Giám đốc la hét om sòm đồng thời lùa hết áo quần chăn nệm và gối xuống sàn nhà. Thấy vậy Thu tìm cách khuyên can và đưa Quân đi ra ngoài ngắm cảnh màn đêm cho khuây khỏa.

Ngoài sân cảnh vật êm đềm, có tiếng chim đâu đó hót vang, cạnh đó hồ phun nước nhân tạo bắn những tia nước trắng xóa dưới ánh đèn màu đẹp mắt, thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ thổi qua xua đi cái nóng trong lòng Quân. Chợt nhớ ra câu chuyện nghe kể ở quê nhà, Thu mang ra kể cho chồng nghe hầu xoa dịu lòng Quân. 

Thu nói: "để em kể anh nghe câu chuyện này nha, chuyện hấp dẫn mê ly lắm luôn." 

"Nghe em nói mà anh nôn quá, thôi em kể lẹ lên đi." Quân phản hồi.

Thu bắt đầu chậm rãi kể:


Hồi nhỏ em hay nghe kể chuyện ma, bây giờ em kể lại câu chuyện này cho anh nghe nhé. Những nhân vật trong câu chuyện nầy em sẽ thay đổi tên họ, xem như là một cốt truyện hư cấu anh nhé.


Vào thập niên 70 của thế kỷ trước, con đường Liên tỉnh lộ 81 đoạn Lấp Vò-Vàm Cống, dân cư còn thưa thớt, xe cộ ít qua lại vì con đường đầy ổ gà ổ voi. Con đường nầy hầu như chỉ là con đường dành cho cánh xe lôi, và cư dân hai bên đường. Còn đa số những người đi xe đạp hay xe gắn máy đều đi con đường đất nhỏ cặp con sông Lấp Vò. Ở khoảng giữa con đường Liên tỉnh lộ nầy có một ngôi trường Trung Học tên Tạ Thu Thâu, sau đổi thành Thạnh Hưng 1, và hiện nay mang tên Lấp Vò 1.


Ngày xưa, nghe nói có hai cô nữ sinh ở trường nầy đã treo cổ tự tử. Người chết oan thì rất linh thiên, và dường như họ cứ lởn vởn ở nơi mà họ đã qua đời. Không biết có ai đã từng thấy hai cô xuất hiện chưa, nhưng những lời đồn đãi truyền miệng nhau khiến mọi người ai cũng sợ, khiến không ai dám đi qua ngôi trường nầy vào lúc nửa đêm. Cánh xe lôi thì khỏi nói, họ rất sợ khi phải cuốc xe không từ Lấp Vò về nhà ở Vàm Cống hay ngược lại. Nhưng một số bác tài vì miếng cơm manh áo nên cũng làm liều. Khi ngang qua đây thì khấn vái. Mà hình như cũng chưa có ai gặp được hai cô nữ sinh đồng trinh nầy....Cho đến một hôm...


Anh Hùng, người chạy xe lôi gắn máy, loại xe Honda đời 67 có gắn thêm cái thùng ở phía sau để chở khách. Loại nầy có thể chở đến 8 người, ba người ngồi sau, ba người ngồi giữa đâu mặt với người ngồi sau, và hai người ngồi trước thòng chân xuống đất. Nếu có một em nhỏ hay người nhỏ con thì có thể ngồi ngay bình xăng. Tính luôn bác tài là chiếc xe có thể chở đến 10 người, hơn một chiếc SUV của thời nay. Anh Hùng có nhà ngay tại bến xe, vì vậy khách lỡ đường thường ghé nhà anh và nhờ anh chở về dùm. Anh vừa làm phước, cũng vừa muốn kiếm thêm thu nhập nên bất cứ giờ giấc nào, thời tiết ra sao, anh cũng không từ chối. Hôm đó là một ngày của tháng Mười, thập niên 70, trời mưa lất phất. Anh đang ngủ thì có khách đến gọi cửa và nhờ anh chở về Lấp Vò. Họ là một gia đình đi Long Xuyên về trể gồm có tám người. Thế là đủ một cuốc xe. Nhưng chuyến về. Anh ngần ngừ khi nghĩ đến phải một mình cuốc xe không ngang qua ngôi trường nầy. Nhưng khách chi hậu hỉnh và nài nỉ anh rất chân tình, hơn nữa máu làm phước trong người anh có dư nên đã lấn át nỗi sợ hãi, cuối cùng anh đã đồng ý chở khách. Lúc đó vào khoảng 10 giờ đêm. Đường vắng teo, nhà nhà đã lên giường đi ngủ, không một ngọn đèn, trời mưa lâm râm và tối. Chỉ có chiếc xe của anh Hùng cùng tám người khách là độc nhất trên con đường nầy. Vàm Cống-Lấp Vò chỉ cách nhau có....bốn cây số, nhưng phải mất gần một giờ mới đến nơi vì đường đầy hang ổ. Bác tài vừa lái xe vừa tránh ổ gà ổ voi ổ chó như tránh những dòng xe vậy. Đến nơi thả khách đã hơn 11 giờ khuya. Sau khi từ giã khách, anh Hùng đánh xe trở về nhà. Lúc còn trong khu vực thị trấn thì anh không có cảm giác gì, nhưng càng về xa thì cảm giác rợn tóc gáy của anh càng lúc càng nhiều. Anh bắt đầu sợ. Miệng luôn khấn vái...Và rồi việc gì đến cũng sẽ đến....

.....Gần tới cổng trường Tạ Thu Thâu, có hai người khách nữ đứng bên đường vẫy xe. Anh mừng húm vì có người đi cùng qua cái nơi mà người ta đồn là có....ma...Anh Hùng liền cho xe tấp vào và hỏi hai cô muốn đi đâu. Hai cô gái nói cho về bến phà Vàm Cống. Anh Hùng thầm cám ơn hai cô gái đã làm khách đồng hành cùng anh về đến nhà, vì đến bến phà Vàm Cống nghĩa là đến nhà anh. Thế là anh đồng ý. Hai cô gái lên xe ngồi ở băng ghế sau. Họ không nói gì. Thỉnh thoảng anh Hùng vẫn thấy lành lạnh ở phía sau, nhưng khi quay lại thì hai cô vẫn còn đó. Anh nghĩ chắc là do mình cảm giác mà thôi, vả lại trời cũng hơi lạnh nên nghe vậy cũng bình thường thôi. Đi được một đoạn, anh thấy toàn thân mình lạnh ngắt và chiếc xe bỗng nhẹ tênh, nhìn ra sau đã không thấy hai cô gái ấy nữa. Anh biết là đã gặp. Anh cố gắng cho xe chạy nhanh hơn nhưng dường như chiếc xe càng lúc càng chậm và anh có cảm giác là xe không chạy nữa mặc dù anh vẫn rú ga và lạng lách tránh ổ gà. Được một lúc thì chiếc xe bỗng nặng đi và anh nghe tiếng cười khúc khích của hai cô gái. Anh năn nỉ van xin hai cô đừng phá anh, muốn gì ngày mai anh mang đồ đến trường cúng, nhưng những lời van xin của anh đã trở thành vô dụng. Anh sợ quá quên cả niệm Phật. Còn hai cô gái thì cứ trêu anh đủ trò. Lúc thì mặc áo dài trắng nữ sinh, lúc thì đầu lìa khỏi cổ, lúc thì bay lơ lửng trước mặt anh, lúc thì ngồi yên ở băng ghế sau như vị trí ban đầu. Trêu chọc anh một lúc, dường như hai cô đã cảm thấy vui trong lòng nên trở thành hai vị khách nữ khi đón xe và bảo anh Hùng cho xuống nơi đây. Anh mừng quá vội thắng gắp xe, và thả hai cô gái xuống. Lúc nầy anh mới thấy rằng hai cô gái nầy xoả tóc phủ mặt và chân không chạm đất đi qua khỏi đầu xe anh và rồi đi ngược lại về hướng trường Tạ Thu Thâu. Anh Hùng chết điếng, nhưng cũng may là anh có tính gan lì nên mới chịu đựng được. Anh nghĩ chỉ cần vài phút nữa là anh đã.....


Sáng hôm sau anh đem câu chuyện nầy kể lại cho các bạn đồng nghiệp thì ai cũng bảo rằng anh quá liều. Câu chuyện con ma tại trường Tạ Thu Thâu ai cũng nghe, nhưng chưa có ai chạm mặt, vì vậy anh Hùng không tin đó là chuyện thật dù rằng anh cũng sợ và bán tín bán nghi. Sau đêm đó, anh Hùng đã không bao giờ dám đi qua đoạn đường ấy lúc nửa đêm nữa.


Khi Thu kể đến đây thì Quân nghe một luồng gió lạnh thổi qua sau gáy. Dù có mau gan lỳ nhưng Quân cũng cảm thấy sợ quá. Chàng bèn hối vợ lên phòng. Khi đi ngang qua phòng Huyền, Quân và Thu định gõ cửa để nói lời xin lỗi,  nhưng nghĩ lại nên thôi. Cả hai dìu nhau về phòng mình để tiếp tục câu chuyện đang còn dang dỡ....


Quốc Thái



Truyện ngắn 2 BÍ MẬT CỦA GIÁM ĐỐC QUÁN P2 HMT

 Bí mật của giám đốc Quân.

( viết tiếp câu chuyện cuối tuần của anh Bảo Quốc Thái )


Trở về căn phòng của mình Đăng Huyền cứ thao thức mãi, cô không tài nào chợp mắt được dù ngày mai có cuộc họp quan trọng cần phải chuẩn bị thuyết trình sớm. Hình ảnh giám đốc Minh Quân và người đàn bà ấy quấn vào nhau cứ mãi lẩn quẩn trong đầu cô. Huyền không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mọi thứ giống như một cuốn phim đang trôi chậm mà đạo diễn cứ loay hoay với những tình tiết rắc rối khiến người xem hoang mang vậy.


Nhớ ngày đầu tiên bước vào phòng giám đốc để đợi phỏng vấn, Huyền đã bị ấn tượng bởi cách bài trí của căn phòng, ánh sáng vàng từ chùm đèn treo cách điệu trên trần nhà làm cho căn phòng trở nên ấm cúng, ngay chính giữa bức tường lớn đối diện cửa ra vào là bức tranh một người đàn bà khỏa thân nằm bên cạnh một đóa hoa hồng rất đẹp, bức tranh toát lên vẻ thanh tao làm cho cô cảm giác đây không phải là phòng làm việc mà nó là một phòng tranh đầy chất mỹ thuật. Phía sau lưng chiếc ghế ngồi giám đốc là một dãy tủ, trưng bày vài quyển sách và một số đồ lưu niệm trong có vẻ rất hoài cổ. Cô có ấn tượng khá tốt về chủ nhân căn phòng, ít nhất cũng thể hiện sự tinh tế và vẻ đẹp của người yêu nghệ thuật.


"Xin lỗi cô, để cô đợi khá lâu", một giọng nói trầm ấm vang lên làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Huyền. Một người đàn ông cao ráo, dáng vẻ trung niên, lịch lãm trong chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu tím nhẹ, chiếc cravat màu đỏ bạc đô hiệu Pierre Cardin làm nổi bật sự sang trọng và địa vị của ông Giám Đốc. "Dạ, không có gì ạ.", cô trả lời lễ phép cùng với nụ cười khả ái.


Sau hơn một tiếng đồng hồ phỏng vấn, với nhiều câu hỏi nhẹ nhàng nhưng đòi hỏi sự trải nghiệm trong nghề thư ký, điều quan trọng ông Giám Đốc muốn tìm hiểu xem Huyền có phải là người phụ nữ thông minh, nhạy bén và biết nắm giữ bí mật không, kiểu có đánh chết cũng không khai, ngoài ra ông chẳng quan tâm gì nhiều lắm về kinh nghiệm làm việc của cô.


Vậy là cũng đã hơn một năm trở thành thư ký riêng của ông giám đốc. Huyền luôn nhận được sự nể phục và có phần e dè từ đồng nghiệp bởi cô là người duy nhất trụ lại hơn 6 tháng so với tất cả các cô thư ký trước. Giám đốc Quân là người kín tiếng, khó chịu trong công việc nhưng lại dễ dàng trong các mối quan hệ, đặc biệt là với các đối tác nữ. Có nhiều lần Huyền cũng nhắc khéo Giám đốc nên để ý một chút về các hợp đồng với một phụ nữ có tên là Thu nhưng lần nào ông cũng đằng hắng với cô " tôi biết, cô khỏi lo vấn đề này".


Sáng mai là có buổi họp trình bày dự án với người phụ nữ tên Thu đó vậy mà chiều nay Huyền lại thấy cô ta cũng có mặt ở quầy bar với một người đàn ông cao to, lúc nào cũng lăng xăng bên cô. Không tiện chào hỏi, Huyền đứng từ xa quan sát và thấy giám đốc đi về phía người đàn bà,, họ nói chuyện với nhau có vẻ rất thân mật, không như là một đối tác. Huyền thấy mình nên cảnh giác và tìm mọi cách để họ tránh xa nhau trước khi cuộc họp quan trọng ngày mai bắt đầu.


Tối đến cả nhóm ăn tối và bàn với nhau về công việc sáng mai, xong việc mọi người chia tay nhau về phòng. Cảm giác bất an cứ lẩn quẩn trong đầu, Huyền thấy không an tâm khi để giám đốc một mình, cô nhấc điện thoại gọi thì rõ ràng Quân không có mặt trong phòng, Huyền sực nhớ khi đi vào hành lang khách sạn về phòng, cô có thấy bóng dáng một người phụ nữ lướt qua, vì ánh đèn mờ và khuất nên cô không nhìn rõ gương mặt người phụ nữ nhưng cái dáng thì có vẻ giông giống cô Thu. Giác quan thứ 6 của người phụ nữ nhạy bén như cô linh cảm thấy điều gì đó không ổn giữa hai người. Mà thiệt ra cô cũng có cảm tình với Quân, sự kiêu hãnh không cho phép Huyền bộc lộ nhưng cô biết mình có một cảm giác là lạ, một chút ghen tuông khi thỉnh thoảng thấy anh cười nói thân mật với những đối tác nữ. Dạo gần đây công việc nhiều, quá giờ trưa nên Quân hay mời cô cùng đi ăn chung quán bà Cả Đọi, nằm cuối con hẻm gần sát bên công ty. 


Ngoài giờ làm việc Quân là một người đàn ông cực kỳ dễ thương, nói chuyện hóm hỉnh và rất ga lăng. Bao giờ anh cũng để Huyền tự quyết định chọn món và lần nào cũng khen cô khéo lựa những món anh thích. Lâu dần thành thói quen, làm việc cùng, ăn cùng và rồi tình cảm phát sinh nhưng chưa ai lên tiếng về điều đó. Họ nhẹ nhàng và chia sẻ với nhau nhiều hơn về quan điểm sống nhưng tuyệt nhiên, anh không bao giờ nói về những chuyện riêng tư của mình.


Trong công ty hầu như ai cũng biết giám đốc là người đàn ông đã có vợ nhưng lại sống một mình, ly hôn hay chưa thì không một ai biết. Có đôi khi Huyền thấy anh ngồi một mình, lấy trong ngăn tủ ra một quyển album lật từng trang xem rất kỹ, rồi lại cất đi, thở dài, ánh mắt chứa đựng điều gì đó rất buồn, xa thăm thẳm. Cô không dám hỏi, chỉ im lặng quan sát và khó chịu trong lòng.


"Vợ tôi, kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi"...ánh mắt giận dữ cùng với những lời nói ấy như dao cứa vào lòng Huyền, chạy về phòng với chiếc khăn quấn ngang người tụt xuống lúc nào không hay, cô không biết mình đang mơ hay đang tỉnh nữa, cô ngã sóng soài trên giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà vô hồn. Mọi bí mật cũng chỉ mới bắt đầu hé lộ mà cô đã đau đến dường này...


HMT

#ngontinhdct 

P.s : các cao thủ văn chương, thi nhân... viết tiếp câu chuyện huyền bí, ma mị hay hình sự hoặc ngôn tình gì đó đi ạ ( xem bí mật là gì phía sau câu chuyện kỷ niệm ngày cưới)...

Truyện ngắn 1 CHUYỆN CUỐI TUẦN P1 BQT

Truyện ngắn
CHUYỆN CUỐI TUẦN

#ngontinhdct

Có một anh Giám đốc tên là Minh Quân đi họp ở một tỉnh xa tận ngoài Bắc với cô thư ký riêng, Đăng Huyền, và anh phụ tá, Đinh Mạnh. Họ mướn một khách sạn và ở phòng gần nhau. Phòng anh Giám đốc ở trong cùng. Nên nếu muốn đi ra ngoài, anh phải đi ngang qua phòng của anh phụ tá và cô thư ký. 
 
Tối hôm đó, trong khi cô thư ký và anh phụ tá ở lại khách sạn để lo sổ sách và chuẩn bị cho buổi họp của ngày hôm sau, thì Ngài Giám đốc đi ra ngoài, xuống quán bar. Trong lúc ngồi nhâm nhi ly rượu đỏ, chàng địa (nhìn) qua bàn bên và thấy một người con gái thiệt đẹp ngồi đó một mình. Chàng nhìn cô gái ấy với ánh nhìn say mê đắm đuối. Cô gái kia cũng liếc mắt đưa tình khêu gợi. Sau chừng khoảng mười phút chàng Giám đốc mang ly rượu của mình qua và xin phép được ngồi chung với người đẹp. Nàng chẳng thèm trả lời, mà ngay lập tức đưa bàn tay trái lên và thò tay vào túi xách lấy ra chiếc nhẫn cưới đưa lên trước mặt chàng rồi đeo vào ngón áp út của bàn tay trái. Chàng Giám đốc cười và cũng cho tay vào túi quần rồi lấy ra chiếc nhẫn cưới đeo vào ngón áp út của bàn tay trái của mình. Thế là cô nàng xinh đẹp lập tức gật đầu đồng ý để chàng Giám đốc ngồi chung bàn. Khi ngồi xuống, chàng bèn thả dê và nói rằng:
”em đẹp lắm. Em tên gì vây? Nãy giờ anh để ý thấy có rất nhiều đàn ông đến đây làm quen với em nhưng em đều từ chối, anh thật hân hạnh.” 
Nàng mỉm cười gật đầu. Và hỏi:
”anh đã có gia đình?” 
Rồi tiếp:
"em tên là Thu. Thu của mùa thu, của mùa lá rụng, buồn ảm đạm."
Chàng đáp:
”Đúng vậy.” 
"Còn em?" 
Anh giám đốc hỏi.
"Em cũng vậy." 
Cô gái trả lời.
 
Chuông điện thoại reo, chàng lấy phone ra, xin phép đi trả lời điện thoại. Đó là phone của cô thư ký gọi để kiểm tra xem anh chàng Giám đốc hào hoa đẹp trai có ở trong phòng hay không. Chàng Giám đốc nói rằng anh đang ở trong phòng, nhưng cô thư ký nói sao em không nghe tiếng chuông cửa phòng trong điện thoại. Vì vậy chàng bèn đến xin lỗi người đẹp và hứa sẽ trở lại trong vòng mười phút. Chàng bắt đầu chạy về phòng mình để gặp cô thư ký. Cô thư ký muốn anh Giám đốc của mình phải vào phòng ngủ để ngày mai đi họp. Chàng đành giả bộ nghe lời. Sau đó chàng ta lén mở cửa đi ra nhưng gặp ngay cô thư ký ngồi chắn ở hành lang, đành quay vô. Một lúc sau chàng ta trốn vào chiếc xe đẩy của một anh Housekeeping để thoát ra ngoài chạy xuống quán bar nơi cô gái đang ngồi chờ. Đến nơi thì chàng Giám đốc thấy cô gái ấy đang ngồi cạnh một người đàn ông khác. Người đẹp nói anh đã trễ năm phút. Chàng Giám đốc xin lỗi, bèn hỏi người đàn ông kia là ai. Người đàn ông kia trả lời anh ta là bạn trai của cô gái ấy. Sau câu trả lời của anh này, hai người cùng lúc đưa bàn tay đeo nhẫn lên, người đàn ông kia hiểu ý, đứng dậy, xin lỗi và rời bàn. 
 
Hai người tiếp tục chuyện trò, hẹn nhau lên phòng chàng. Trong khi đó cô thư ký được anh phụ tá báo rằng anh Giám đốc không có ở trong phòng. Cô ấy tức điên người lên, chạy đến phòng Giám đốc, bấm chuông, gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Cô bèn đi xuống lobby thì bắt gặp Giám đốc của mình cặp tay cùng cô gái khác lên phòng khách sạn. Cô thư ký chạy vội về phòng mình để tìm cách ngăn cản cuộc mây mưa sắp diễn ra của chàng Giám đốc. Một lúc sau, cô chạy xuống lobby với cái khăn tắm quấn ngang mình, nói với tiếp tân là cô đã quên chìa khoá trong phòng rồi xin cái mới mà số phòng là số của Ngài Giám đốc của cô. 
 
Trong lúc nầy trong phòng anh Giám đốc, chàng và nàng đang chuẩn bị một cuộc mây mưa. Chàng ở ngoài hít đất, so bắp tay, còn nàng ở trong phòng tắm thì xịt dầu thơm, sửa soạn tóc tai, nâng ngực. Nàng đi ra. Chàng bèn ôm hôn nàng. Hai người hôn nhau đắm đuối. Chàng bế nàng lên giường, thế là những gì còn lại trên cơ thể của hai người đã được trút xuống. Trong lúc chàng và nàng đang chuẩn bị vào giai đoạn quan trọng thì cửa phòng bật mở, …… cô thư ký chạy vào với khăn tắm quấn ngang người. Cả ba đều sửng sờ. Nàng hỏi chàng:
”Cô nầy là ai, tại sao có thể vào phòng anh, và tại sao cô ta chỉ quấn trên người một chiếc khăn tắm?” 
Chàng Giám đốc giải thích đó là cô thư ký của anh, nhưng nàng không tin. Lúc đó vì không còn mảnh vải che thân, nên nàng đành chịu ngồi đó. Cô thư ký bắt đầu giải thích:
” tôi là thư ký của anh ấy. Tôi không ngờ rằng anh lại làm như vậy. Tôi đã thường thấy anh nhắn tin với vợ, tôi đã biết rằng anh rất yêu vợ và chung tình. Tôi rất ngưỡng mộ chị ấy, lấy anh làm tiêu chuẩn chọn chồng cho tôi. Nhưng hôm nay, mọi hình tượng về anh đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi vô cùng thất vọng, cũng không tin vào đàn ông nữa. Anh là đồ hèn mạc, đồ phản bội.”
Cô thư ký mắng xối xả vào Giám đốc của mình và giật cái điện thoại để gọi báo cho bà Giám đốc biết chồng bà đang ngoại tình. Điện thoại cần mật mã. Cô hỏi số mật mã. Ngài Giám đốc không trả lời mà nàng trả lời thay làm cho cô thư ký tức điên lên và nói :
”Cho đến hôm nay tôi vẫn chưa biết được số mật mã của anh ấy, cô mới quen với anh ấy mà đã biết số mật mã rồi.” 
Sau khi mở mã số điện thoại, cô thư ký bèn bấm số để gọi cho bà Giám đốc. Một sự ngạc nhiên vô cùng. Điện thoại của nàng đổ chuông. Cô thư ký chẳng hiểu chuyện gì thì lúc nầy chàng Giám đốc mới tức giận và quát: 
“Hôm nay là kỷ niệm ba mươi năm thành hôn của chúng tôi, đây là vợ tôi. Chúng tôi đã làm như mới lần đầu quen biết nhau và hẹn hò với nhau. Chính cô đã quấy rầy chúng tôi. Cô hãy cút ra khỏi phòng tôi ngay và ngày mai đừng đến làm việc nữa.” 
Còn nàng thì rất lấy làm vui vì biết rằng bên cạnh chồng mình có một cô thư ký nhiệt tình và không ưa ngoại tình. Nàng bèn nói: 
“Thôi anh cũng đừng giận làm gì. Cũng chỉ vì cô ấy lo cho chúng mình thôi. Chị cám ơn em nhé, thôi em về phòng đi.” 
Chàng Giám đốc vẫn còn giận và quát: 
“Hãy cút đi.” 
Lúc nầy anh phụ tá mới chạy vào xin lỗi ông bà Giám đốc và dẫn cô thư ký đi về phòng…..
 
Câu chuyện kết thúc tại đây. Tuỳ mọi người suy nghĩ diễn biến tiếp theo hé.

Câu chuyện nầy được mang tên “Kỷ niệm Ba Mươi Năm Ngày Thành Hôn”
 
Quốc Thái


TÌNH EM

 TÌNH EM.....


Một sớm

mùa Thu

Em lang thang

dưới mây mù

Nghe lòng

rộn ràng

Trong tiếng gió 

reo vi vu...


Tình em

ngát hương

Mang đi theo

khắp con đường

Cho dù

mịt mờ

Trăm nỗi nhớ

ngàn vấn vương...


Tình em

vẫn xanh

Luôn cho anh

ngày tháng lành

Hương tình

nồng nàn

Qua bao mùa

vẫn vậy thôi...


Ngày mai

Gió reo

Anh mang theo

một bóng hình

Đi về

vùng trời

Có em xinh

xây mối tình....

......thơ.


Quốc Thái


Ảnh MXH

VẪN HOÀI YÊU họa TT

 VẪN HOÀI YÊU


Hết mưa thì nắng tới

Cỏ cây hòa nở bung

Mỗi ngày ta mong đợi

Nghe từng nhịp tim rung.


Cuộc sống hoài tất bật

Dẫu là mệt đôi chân

Hoa màu được hay thất

Dù cách xa cũng gần.


Giữa biển người đốt đuốc

Đi tìm một tình duyên

Nghe tiếng lòng quen thuộc

Bao mùa vẫn còn nguyên.


Như hai vì sao lạc

Cùng nhau tìm dưới mây

Thời gian dù có khác

Tình cảm vẫn đong đầy.


Sa mạc vùng nắng cát

Mưa thủ thỉ những điều

Ly cà phê có nhạt

Thì ta vẫn hoài yêu!


Quốc Thái 

Sunday, July 16, 2023

MONG THU họa TT

 MONG THU


Hè giờ sắp hết lại mong Thu

Ánh nắng ban mai cảnh tỏ mù  

Bữa giữa trời chiều hoa đậu nụ

Hôm trong núi vắng bạn nên phu

Trai quê cứ ước xong canh vụ

Gái phố luôn mong khỏi bể cù

Khắp chốn người về vui hội tụ

Cùng mừng những buổi thắm tươi thu.


Quốc Thái

TRẢ HẾT họa TT

 TRẢ HẾT


Trả hết bao lần phiền muộn khơi

Ưu tư bỏ lại sẽ không mời

Xem nhành liễu rũ cùng hoa trỗi

Ngắm chú ong về hút mật vơi

Bỗng tiếng vàng oanh như khắc gợi

Và chuông báo thức đã xa vời

Hôm nay Chủ nhật tha hồ giỡn

Trả hết bao lần phiền muộn khơi.


Quốc Thái 

ƯỚC MONG họa TT

 ƯỚC MONG


Sáng này ngồi ngắm hồng hoa

Đọc bài thơ chỉ có ta với mình

Không gian yên ả lặng thinh

Nghe tia nắng gọi bình minh bên thềm


Bây giờ bên ấy vào đêm

Mai em tỉnh giấc nghe tên thấy liền

Có chàng bạch mã lành hiền

Tay ôm một bó kim tiền....gọi em


Quốc Thái 

Saturday, July 15, 2023

QUÊ TÔI

 QUÊ TÔI


 Quê nhà ở tận dưới miền Tây

 Sóng nước lênh đênh ruộng lúa đầy

 Cá gạo quanh năm về xứ ấy

 Xuồng ghe mỗi tháng đến nơi đây

 Văn chương vọng cổ bừng làng đó

 Tiếng hát lời thơ tỏ xóm nầy

 Ở Mỹ nhiều năm mà vẫn nhớ

 Đường xưa phố cũ thấy vui lây.


   Quốc Thái


Ảnh chụp đàn bồ câu tung cánh tại Lake Eola, thành phố Orlando, Florida

NHA TRANG

 NHA TRANG


Nha Trang cảnh đẹp có Hòn Hèo

Gió nhẹ sương mù thoảng tựa reo

Rộn rã Ninh Hòa ngân tiếng hát

Hân hoan Bán Đảo đượm câu chèo

Say lòng kẻ đến mơ hoài vẫn

Nuối tiếc người đi mộng cứ theo

Dãy núi ngoài kia che sóng biển

Vân Phong quyến rũ sắc hương đèo.


Quốc Thái



ANH TÔI TƯ TOÀN

 ANH TÔI


Anh là một chiến binh

Hiên ngang lại có tình

Khiêm nhường nhưng cứng cỏi

Cương trực lẫn anh minh


Áo lính đẹp như mơ

Nào có mấy ai ngờ

Quân nhân đầy tuấn tú

Cho đời những áng thơ.


Quốc Thái


Cảm tác ảnh

Ảnh Anh Tư Toàn

AN NHÀN

 AN NHÀN


Nghỉ phép không cần phải vội ha

Đâu lo việc sở hoặc công nhà

I-meo chẳng mở xa phiền não

Điện thoại hông dùng tránh mệt ta

Rủ đệ cà phê ngồi tán dóc

Mời huynh xuống phố dạo tà tà

Vui đời hưởng thụ còn gì sướng

Thế mới kêu là cuộc sống nha.


Quốc Thái