TA CỨ TƯỞNG
Ta cứ tưởng nơi đây đất tạm
Mà ngờ đâu đất tạm thành quê
Nơi ăn chốn ở đề huề
Nhưng sao lòng vẫn nhớ về Việt Nam
Bởi nơi đó khói lam chiều tỏa
Trên mái nhà lá nhỏ thân thương
Miền quê yên ả vấn vương
Đi xa càng nhớ, càng thương nắng chiều
Buổi trưa hè hiu hiu gió thổi
Ngồi một mình nhớ mỗi cơm canh
Miếng bầu ngọt lịm nuốt nhanh
Quẹt thêm chút cá màu xanh cuộc đời
Mấy chục năm sao dời vật đổi
Làng quê xưa không khỏi nhớ về
Cây tre, hàng trúc, bờ đê
Vài ba em nhỏ đê mê vọc bùn
Ta cứ tưởng một vùng xa lạ
Với tháng năm vất vả ngược xuôi
Đã quên những chuyện buồn vui
Nhưng không, vẫn nhớ thằng tui ngày nào
Trên đất Mỹ ra vào thương nhớ
Vùng trời quê, từng thớ thịt run
Rồi nằm nghĩ ngợi mông lung
Một ngày tươi đẹp, cùng chung câu hò
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment