TỰ TÌNH MÙA THU
Mùa thu con nắng hư hao
Chiều xuyên bóng ngã rớt vào hoàng hôn
Sắc âm tựa tiếng cung đờn
Buồn cho phận số con người vỡ tan
Sân si lên điểm ngút ngàn
Mà quên những lúc cơ hàn đã qua
Sắc vọng âm hưởng nơi xa
Như là vướng nợ nơi ta vạn lần
Tưởng như giọt nắng trong ngần
Câu ca hợp ái hồng trần đủ duyên
Anh vào thế cuộc truân chuyên
Cho nửa yêu thương đánh liều thân phận
Vì em khiến anh sân hận
Quên tình người bởi bận mê say
Câu từ lạc giọng chẳng hay
Đêm đêm ao ước cái ngày được yêu
Thôi em... vẫn cứ mỹ miều
Còn anh thơ thẩn cuộc yêu trong lành
Hai ta chung bước độc hành
Dang tay mà chẳng được cầm bàn tay
Quốc Thái
Họa thơ Tuệ Tâm
LỜI TÌNH MÙA THU
Rắc vàng lên gió hanh hao
Trời nghiêng rót nắng ướp vào hoàng hôn
Gói mây bung xoã cung đờn
Thu gầy mòn mỏi cuộc người hợp tan
Câu thơ vét cạn non ngàn
Thả vào đêm những cơ hàn ngày qua
Vọng nghe âm sắc xa xa
Tiếng đời đòi nợ ở ta một lần
Thoảng như tiếng hạc trong ngần
Lời ru một kiếp tình trần nợ duyên
Em trốn đời...lạc truân chuyên
Sấp ngửa cuộc yêu đánh liều số phận
Gồng gánh mình qua si hận
Cuối con đường chẳng vướng bận tỉnh say
Câu thơ lay lắt dở hay
Giá mà quay lại những ngày mới yêu
Thôi thì...Anh cứ là anh
Còn Em vẫn cứ...là em an lành
Như hai đường thẳng song hành
Nhìn ngang đến cuối chẳng cầm được tay...
@14.11.2020 Tuệ Tâm thơ @
No comments:
Post a Comment