Thursday, September 8, 2022

Tản mạn KHUYẾT TỰA

 Tản mạn: 

KHUYẾT TỰA


Sở dĩ tôi đề là Khuyết Tựa vì thật sự là cái tựa nó bị khuyết. Mà lý do nó bị khuyết là do nó thuộc loại tả pí lù, nghĩa là cái gì hiện ra trong đầu thì viết cái đó thôi.


Hôm nay là những ngày đầu tiên của tháng Chín. Nhiều nơi trời đã vào thu, nhưng nơi tôi cư ngụ vẫn nóng ơi là nóng. Và chiều đến thì lại mưa, mưa lớn ơi là lớn.

Mưa về xua đi cái nóng bức làm cho tiết trời mát dịu hơn, hoa lá xinh tươi hơn, cỏ sân nhà mọc lên mau hơn, vì thế mình phải cắt cỏ thường xuyên hơn....


Cuối tháng Tám, tôi đuổi việc anh chàng giặt ủi quần áo cho tôi. Vì tất cả quần áo tôi mặc đi làm đều do anh thợ giặt ủi "taking care". Lý do là áo vest thì anh ta giặt không sạch, áo sơ mi ủi không thẳng, quần tây thì cái nào cũng ủi 2 lằn li. Tôi đã nhiều lần nhắc nhở anh, nhưng chỉ được vài ba bữa thì lại "u như kỹ" tức y như cũ. Có lẻ anh chàng này họ "Nguyễn Y Vân(?)" chăng. Trong lúc chờ đợi có anh thợ khác thì mình phải cực thôi, vì tất cả đều tự làm, nhưng bù lại là vừa ý. Mỗi lần ủi quần áo là tôi lại nhớ đến Cậu Trâm Hoàng, mà ở nhà hay gọi là Cậu Lỉn, của tôi ngày xưa. Còn nhớ lúc đó tôi mới 15, 16 tuổi gì đó, Cậu đã chỉ cho cách ủi quần thẳng ở phần trên bằng cách để cái gối nhỏ vào bên trong quần rồi ủi, cách ủi 2 ống quần sao cho thẳng và không bị 2 li. Cách xịt nước để ủi. Áo thì ủi phần cổ, tay, thân, ... , như thế nào cho thẳng và đẹp. Nói chung đó là bí quyết của một thợ may.


Ngày xưa cứ mỗi cuối tuần thì cha con ông cháu lôi mấy chiếc xe ra rửa, hút bụi, đánh bóng, chăm sóc vườn tược, cắt và tỉa cỏ. Thời gian sau, Ba ngày càng lớn tuổi, con bận học, nên tôi tự làm mọi việc. Lâu ngày dài tháng tôi cũng đuối sức nên đành phải mướn thợ cắt cỏ, còn xe thì đi rửa tiệm. Có đôi lúc ra vườn làm những việc lặt vặt bị mấy con bù mắc nó bu thì lại nhớ Ba hay phàn nàn: nó là bù rãnh chứ mắc gì (mắc nghĩa là bận)


Có ngày nghỉ, tranh thủ thời gian ráp cái bàn và kệ sách... sau vài giờ loay hoay đóng đinh, bắt ốc vít, cuối cùng cũng hoàn thành công việc.


Thời đại ngày nay, có lẻ con người đại kỵ nhất là vấn đề lăng nhăng tình ái. Một hoa hậu tên tuổi nổi tiếng và có nhiều hợp đồng béo bở bỗng chốc đã bị chôn vùi bởi chuyện tình ái lăng nhăng. Các nhà thơ xưa nổi tiếng với những bài thơ tình ái ngoài luồng đã không còn thích hợp với thời đại ngày nay. Tất nhiên họ sẽ bị đào thải. Và một trang thơ nọ cũng không ngoại lệ. Tưởng cũng nên nhắc lại là vào đầu năm 2020 khi dịch Covid bùng phát, có một vị tên tuổi đứng ra thành lập một trang thơ thu hút rất nhiều thi nhân mặc khách ở Việt nam lẫn Hoa kỳ. Trang thơ có lúc lên đến cả ngàn lượt xem, bình luận, và các hiển thị khác. Rồi một ngày kia, vị chủ trang đạo mạo đã phản bác kịch liệt lời phê bình chân thành và đúng của một vài độc giả khiến mất đi phần nào tình cảm của nhiều người dành cho. Không những thế, ông còn bênh vực cho sự sai trái của hai thành viên trong nhóm đã khiến hầu hết các tác giả quay lưng, chỉ còn lại một số vị theo chủ thuyết "mặc kệ nó" tham gia lấy lệ. Cuối cùng rồi việc gì đến cũng đến, trang thơ ấy chết không nhắm mắt.

Thế mới biết sự băng hoại đạo đức sẽ khiến người ta tẩy chay như thế nào.


Quốc Thái

(Còn tiếp)


Ảnh ủi đồ

Ảnh bàn và kệ sách









*****


KHUYẾT TỰA

(tiếp theo)


Cuộc đời của một con người rất phức tạp. Mỗi một con người dường như hội đủ cả bốn đức tính của thầy trò Đường Tam Tạng: hiền lương nhân từ; nhiều tài năng, biến hóa khôn lường, nghịch ngợm; ham ăn, háo sắc, dối trá; ba phải, rụt rè, không dám bênh vực lẽ phải.... Ngoài ra, chúng ta mang đủ các chứng bệnh tham, sân, si, hỷ, nộ, ái, ố. Có rất nhiều người (trong đó....cũng có tôi) thấy được, nói được, nhưng vì là bản chất nên họ không thể nào thay đổi được. Bởi thế cổ nhân mới có câu: "gian sơn dễ đổi bản tính nan di" là vậy.


Với công nghệ thông tin phát triển đến đỉnh cao như ngày hôm nay, hệ thống máy computers là thứ không thể tách rời với công việc. Máy computer ngày nay không chỉ có ở trong văn phòng mà còn có cả ở nhà bếp nữa. Tại mỗi nhà hàng trong chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh kiểu như McDonald's hay Burger King, hoặc hệ thống cây xăng WaWa, hệ thống máy computer được trang bị khắp nơi. Một nhân viên phục vụ thức ăn (nhận đơn đặt hàng, làm thành món ăn) có thể sử dụng từ hai computers cùng một lúc không thua gì nhân viên văn phòng. Nói chung là computer và điện thoại đa năng là hai thứ không thể thiếu trong đời sống hiện đại hôm nay.

Nhớ lại hồi tôi còn đi học, ông Thầy trưởng khoa đã ký được một hợp đồng thử nghiệm cho hệ thống máy thu ngân tự động của hệ thống chợ Winn-Dixie. Chúng tôi đã viết lập trình và thử nghiệm thành công ở một số chợ trong hệ thống siêu thị này. Việc làm này sau đó không được phổ biến vì những vấn đề liên quan....(???). Nhưng ngày nay, sau một thời gian dài hơn hai thập niên, nó lại phát triển mạnh mẽ. Bây giờ người đi chợ, đi mua sắm còn phải biết tự tính tiền và trả tiền cho những món hàng mình đã mua bởi các máy tính tiền tự động hiện diện ngày càng nhiều ở các siêu thị.


Con người từ sau khi trưởng thành bắt đầu làm việc cật lực để kiếm tiền, và kiếm thật nhiều tiền hầu sau này có cuộc sống an nhàn và hưởng phước. Nhưng có ai biết được ngày mai sẽ xảy ra điều gì.... Bạn tôi, một người Mỹ gốc Phi đã làm việc cực khổ suốt mấy mươi năm, và cái ngày về hưu cũng gần đến. Anh về lại cố hương để chuẩn bị cho cuộc sống hưu trí của mình. Bỗng.... một đêm kia, anh thấy khó chịu trong người bèn đi khám bác sĩ. Vị bác sĩ báo cho anh một tin sét đánh và yêu cầu anh hãy lập tức về Mỹ trị bệnh. Từ Philippines anh bay về Mỹ trong tâm trạng rối bời. Bác sĩ đã nhiều lần phẩu thuật, chữa trị, nhưng....dấu chấm hết đã gần kề. Bây giờ anh phó mặc cho trời, và sống những ngày còn lại vui vẻ và hữu ích hơn.


Ý chèn, ông Trời làm gì mà gầm gừ dữ. Chắc là ổng sắp đổ mưa đây. Tôi phải dừng bút và chạy ù ra xe để lái về thôi, trước khi một cơn mưa lớn đổ xuống. Hẹn tái ngộ nha.


Quốc Thái









*****


KHUYẾT TỰA

(p.3)


Lâu lâu tám già một bữa nên cứ ngồi viết và viết....


Chiều nay đi làm về mưa quá cỡ thợ mộc, không thấy đường lái xe luôn. 

Khi đang lái xe bon bon trên đường, đèn xanh chuyển sang vàng rồi đỏ, nên phải dừng xe. Vừa đậu xe lại thì nghe tiếng bóp còi tin tin phía sau. Tôi nói trong bụng, đèn đỏ thì phải dừng thôi, bấm còi gì cha. Nhìn vào kính chiếu hậu thì thấy sếp lái mô tô chạy lên đậu cặp bên. Anh ta nẹt pô và nháy mắt, cười sảng khoái. Đèn xanh lên, anh ta nẹt pô một lần nữa, ra dấu bye, rồi phóng đi cái vù. Mười phút sau, trời mưa, tôi lại bắt gặp sếp mình một lần nữa tại ngã tư. Lần này thì sếp ướt như con chuột lột, nhưng vẫn nẹt pô và cười rất tươi, nhún vai....


Thôi nhiều chuyện quá rồi, phải dừng thôi. Chúc tất cả mọi người bình an, hạnh phúc, và vui vẻ.

❤❤


Quốc Thái


P.S: còn quên một chuyện sáng hôm qua, kể nốt luôn cho hết.

Chuyện như vầy:

Sáng này sếp vào phòng nói chuyện với tôi, sau đó giao công việc. Rồi sếp qua phòng bên cạnh nói gì đó với bạn đồng nghiệp. Sau đó sếp đứng bên ngoài hành lang nói với vào phòng tôi. Đang tập trung làm việc, tôi đâu để ý sếp nói gì, cứ tưởng sếp đang tám với bạn bên cạnh. Sếp nhắc đi nhắc lại đôi ba lần mà tôi vẫn tỉnh queo. Sếp bèn vào tận bàn làm việc và hỏi tôi: "bộ mày bị điếc hả?" Tôi nói "Ừ, tao điếc mà". Sếp cười ngặt nghẽo và đáp: "ừa hé tao quên mày có nói hôm trước mà". Cuối cùng là chuyện gì biết không. Sếp hỏi hôm nay tôi đi xe hơi hay xe mô tô....pó tay..





No comments:

Post a Comment