Thursday, July 23, 2015

Đường Thi Xướng-Hoạ (VH VNTD)

BÀI XƯỚNG:

TÌNH YÊU THỜI LY LOẠN

Em gái đài trang đôi mắt nhung,
Thành đô tôi nhớ, nhớ vô cùng.
Chiến chinh không nói câu nguyền ước
Khói lửa nhắc gì chuyện thủy chung.
Én lượn báo xuân quân mãi tiến
Quyên về dục hạ bước chưa dừng.
Đất trời lồng lộng tìm màu mắt
Chờ đến bao lâu phút hạnh phùng...

UYÊN THÚY LÂM

HỌA 1 :

BUỔI TƯƠNG PHÙNG
(Họa thơ VH Uyên Thúy Lâm)

Bởi em khuê các mắt huyền nhung
Gặp lúc sa cơ buổi khốn cùng
Kiếp vận anh hùng thời cũng lỡ
Trung trinh ngọc nữ tiết gìn chung
Tình nhà tơ tóc sao đành dứt
Nợ nước giang sơn buộc phải dừng
Cay đắng dường này em có biết
Bao giờ hội ngộ buổi tương phùng ?

Tuấn Đình

HỌA 2 :

TÌNH GIÀ THỜI HẬU CHIẾN 
Họa Vận thơ thi sĩ Uyên Thúy Lâm 

Quê người giá rét đắp mền nhung,
Vẫn nhớ năm xưa khổ tận cùng.
Vợ sống long đong gìn tiết hạnh,
Chồng tù cực nhọc nuốt thù chung.
Cùm chân, quân cộng ngăn đường trốn,
Vượt biển, cờ Hoa đến điểm dừng.
Bảo lãnh nhiều năm chờ phấp phỏng, 
Mừng rơi nước mắt buổi tao phùng. 

Nông gia hai lúa NJ 

HỌA 3 :

RƯỢU TƯƠNG PHÙNG 
(Họa thơ VH Uyên Thúy Lâm)

Tuyết trắng phủ dầy tấm áo nhung,
Lưng trời bát ngát tận vô cùng.
Hồ trường lênh láng đầy trăm chén,
Tứ hải chan hòa đủ vạn chung.
Vung bút ý tuôn mờ nguyệt tận,
Trải thơ hoa rụng khuất mây dừng.
Phải duyên bày cuộc trăm năm hẹn,
Cho bõ ba sinh hạnh ngộ phùng.

Tạo Ân


HỌA 4 : 
(Họa thơ VH Uyên Thúy Lâm)
Hẹn buổi tương phùng

Cờ Hoa dù chăn ấm nệm nhung,
Nhớ đến Việt nam khổ tận cùng.
Bắc phương chà đạp lên nhân phẩm,
Nam phương ôm hận mối thù chung.
Vi xi Quốc nội lo vơ vét,
Quốc gia Hải ngoại quyết chẳng dừng.
Tranh đấu cho Việt nam độc lập,
Ngày mai Quốc tổ sẽ tương phùng.

QuốcThái


HỌA 5 :

TRÁNG SĨ LỠ THỜI
Họa Vận thơ thi sĩ Uyên Thúy Lâm

Lỡ độ xuân thì mãi nhớ nhung,
Cả đời mài kiếm lạc đường cùng.
Mưa bay tức cảnh thơ đầy túi,
Tuyết đổ hoài hương rượu cạn chung. 
Đất khách gian truân lòng vẫn quyết, 
Quê người mỏi cánh nhạn chưa dừng. 
Nhìn mai nở muộn sầu tê tái,
Tháng đến ngày qua duyên bất phùng. 

Nguyễn Hoàng Linh 
Xuân lưu vong thứ 28 

Bài Họa 6

Vô đề
(Họa thơ VH Uyên Thúy Lâm)

Nhớ người em gái đôi mắt nhung
Ở lại quê cha khổ tận cùng.
Xứ người anh bị trong sung túc
Quê mình em được cảnh nghèo chung.
Thật thà, lương thiện dân khánh tận
Luồn lách, gian tham quan chẳng dung.
Nghĩ đến quê cha lòng tê tái
Biết đến ngày mai có tương phùng???

Quốc Thái

Bài 7
ƯỚC HẸN XUÂN SAU

Nhớ làm sao ánh mắt đen nhung,
Tay nắm bàn tay như đã cùng.
Nguyện ước trọn đời lời khắc cốt,
Hẹn thề suốt kiếp mối tình chung.
Quê nhà đơn chiếc thêm gian khó,
Đời lính phong sương chưa nẻo dừng.
Mai nở ven rừng triền núi thẩm
Xuân sau em nhé, hẹn tương phùng.

UYÊN THÚY LÂM
( 22 / 03 / 2015 ) 


Bài xướng: 
Vịnh Con Dê 
Thơ tếu

Ngôi trời lại phó thác “ba lăm”
Thời thế nhiễu nhương quả oái oăm!
Đầu mễnh, chân cheo đi chậm chậm,
Mình lừa, cổ ngựa ngó đăm đăm.
Việc triều bỏ phế râu cong quặp,
Chuyện đó thì hay mặt cúi gầm.
Ngựa chiến về vườn để triển lãm,
Dê xồm ra trận có chơi khăm?

Vinh Hồ
4/1/15
-Số đề 35, 75 : chỉ con dê.
-Thiên can: gồm có 10 can (giáp, ất, bính, đinh...)
-Địa chi: gồm có 12 chi (tý, sửu... ngọ, mùi...)

Bài Họa:
1- Kiếp Đỏ Đen
Họa vận thơ VH Vinh Hồ

Ghi đề tôi đánh bảy mươi lăm*
Chiều xổ số ra thật oái oăm!
Dê nhỏ nên thua, dạ hoảng sợ
Mùi non chẳng trúng, mặt chiêu đăm
Hết tiền, chủ nợ đòi hung dữ
Sạch túi, vợ nhà đuổi thét gầm
Đáng kiếp đỏ đen xin nguyện hứa
Từ nay không dám để lòng khăm.**
Song Hồ

 *Dê già: Số đề là 75, nhưng ra 35 là dê non, tức tối trong lòng nên chơi nữa muốn gỡ gạc.
**Khăm: Tức tối trong lòng, không chịu được.


2. Họa Vui : 
OAN CHO GOA !
Họa Vận thơ Bác Vinh Hồ 

Tuổi tác goa đâu được mấy lăm,
Nói chi đâu chẳng hiểu...oăm ...oăm. 
Chân dài buộc phải đi ngay thẳng,
Mắt xếch nên đành liếc  đắm đăm.
Xuống dốc không mong mồm khéo rú,
Lên đèo cố tốp thói quen gầm.
Từ lâu sống núi rừng cô quạnh,
Trưởng bối xin đừng chơi đố khăm. 
NHL


3- "THẢ DÊ".... 
 
Tính sổ năm nay chửa... bảy lăm     
Cho nên "Dê cụ" vẫn... oăm oăm
Cơm nhà... chẳng chịu... cung xìu ỉu
Phở ngoại... thèm thuồng... mắt ngó đăm
Ấy thế... sởn sơ như... ngựa phóng
Vậy mà... hùng hục tựa... voi gầm
Dương cưu có sẵn mầm... già dịch
"Xông trận" mới tường gã... quá khăm! 
NmD

4- VỊNH CHÚ BE HE

Người đời gọi “chú ba mươi lăm”,
Vì tính trời cho quá oắt oăm.
Xuất trại, “lấy xâu” khi cửa mở,
Về chuồng, “điểm mặt” lúc chân đăm.
“Đa thê, tiểu thiếp”, luôn gìn giữ,
“Độc mã, đơn thương”, mãi thét gầm.
So đũa thích ăn nên dễ dụ,
Cung tần mỹ nữ cứ chơi khăm.

Nguyên Bông,
01/05/2015
.

 5- TỘI CHÚ DÊ

Be hẻ trời cho số bảy lăm
Be he mẹ đẻ chút râu oăm
Lơn tơn sừng dỗm mồm lau liếm
Củn cởn mình gồ mắt ngó đăm
Ngốc nghếch ta đây cao đớp đớp
Ngu ngơ kẻ đó thấp gầm gầm
Lăng nhăng chấm hỏi “đâu công lý?”
Chán ngán cuộc trần thật quá khăm!

Nam Thảo

6- ĐÁNG MẶT HAY CHƯA ?

Đề số ba lăm như bảy lăm
Dê xồm chính hiệu cáo dòng oăm
Sáng sáng xuất chuồng nghiêng mắt liếc
Chiều chiều về trại thẳng tròng đăm
Thay phiên thừa sức không chùn bước
Trọn gói đủ cầu chẳng cố gầm
Đáng mặt hay chưa ngươi có biết ?
Phận tui chỉ vậy chớ chơi khăm !

Tuấn Đình

7- DÊ GIÀ

Tuổi già sức yếu còn bao lăm,
Mà cố trèo leo thật quái oăm.
Mỏi gối, run tay răng trệu trạo,
Chồn chân, nghểnh cổ mắt xa đăm.
Thấy hoa tươi đẹp thèm khao khát,
Tủi phận già nua tức muốn gầm.
Phong độ ngày xưa ôi! tiếc nuối,
Dê già lụ khụ quả là khăm.
Tố Anh

8- Mã Đề Dương Cước*

Bốn chục năm từ dạo bảy lăm,
Biết bao nhục cảnh oái cùng oăm!
Đổ lên mảnh đất xanh mầu mỡ,
Giáng xuống muôn dân ố đậm đăm!
Cướp của, đuổi nhà, the thé hét!
Nhượng biên, dâng đảo, dám đâu gầm!
"Mã đề, Dương cước: anh hùng tận."*
Ba giáp đợi chờ... ôi, quá khăm!

Thụy Hoài Như 
(01062015)
________________________
* Từ Sấm Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm.

9- Tuổi Dê

Trời cho khỏe cứ việc lăm lăm
Để đến khi già thấy oặt oăm
Có muốn trèo cao lòng lẩy bẩy
Làm sao bước xuống dạ đăm đăm
Không lâu Giáp Ngọ nhanh chân chạy
Sắp tới Ất Mùi xuống thế gầm
Tướng tá phong lưu ai cũng mến
Thông minh tử tế chẳng biết khăm

Song Phượng

10- CẬU DÊ XỒM
Đầu thôn cuối ngõ cậu " Dê Băm",
Nổi tiếng ô danh lão  "Dụ Đầm".
Bĩu mỏ em chê: Quân đáng sợ !
Trề môi chị quở : Lũ đa dâm !
Bà trơ mắt nguýt, lòi tròng trợn ,
Mụ ngoảnh lưng ngơ, cúi mặt gầm .
Quán cậu dê xồm, qua phải liếc ,
Coi chừng giáp mặt, dụ chơi khăm !
LDPP.

11- NÓ . . .
 (Đôi dòng thơ tếu)

Tuổi tớ bao nhiêu - Nó bấy nhiêu
Quanh năm suốt tháng được nuông chìều
Nó tôi - tôi nó, như hình bóng
Sức kiệt, tàn hơi - nó cũng xìu .

Bởi thế - nên tôi càng mến nó
Lòng ngay dạ thẳng, có cùng không
Mình trần thân trụi chăng hay chớ
Chợt giấc mơ màng - nhớ lại trông.

"Từng đêm thổn thức chẳng nên lời
Mộng đẹp tìm vui chốc lác thôi ...
Gạc bỏ hư danh, lòng chỉ muốn
Trao duyên nồng thắm mặn làn môi."

Thương nó nghĩa tình trọn thủy chung
Dẫu rằng ngoảnh mặt bước đường cùng
Nhưng không có nó đời vô nghĩa
Kỷ niệm dâng tràn nỗi nhớ nhung .

       Nguyên Hà

12- Cầm tinh ba mươi lăm

Ai mà cầm tinh ba mươi lăm
Là cầm cái số thật oái oăm
Hễ gặp người đẹp là mắt liếc
Chân dài khoái tỉ ngó đăm đăm
Vậy mà đến gần chàng chả dám
Người đã đi qua mới rú gầm
Máu "Dê" thì nhiều nhưng rất nhát
Trong lòng luôn sợ "GÁI" chơi khăm

Qthai

13. PHONG ĐỘ

Hơn nửa đời người tuổi sáu lăm,
Mà như trai trẻ thật là oăm.
Anh hùng thúc ngựa chân còn vững ,
Quân tử lên đèo mắt ngó đăm.
Mấy độ phân tranh chưa hỗ thẹn,
Bao năm trấn thủ chẳng kêu gầm.
Giang hồ phiêu bạt tình nhi nữ,
Chân cứng hoa mềm há sợ khăm.
Th Anh


14- DUYÊN NỢ QUÁ KHĂM

Em mới hai mươi, ảnh bảy lăm
Chuyện tình tuổi tác oái và oăm
Đêm về hầu quạt run bành bạch
Sáng dậy nhăn mày mỏi đằm đăm
Em thức thâu đêm lòng rạo rực
Ảnh khò thẳng giấc ngái gừ..gầm..
Mười hai bến nước, nhằm đồ cổ
Chỉ trách ông Tơ xe quá khăm.
NLP

15- Tuổi Con Dê
Họa vận thơ VH Vinh Hồ

Con dê cầm số ba mươi lăm
Đem gán đàn ông có oái oăm ?
Vừa thấy cỏ non cười mỉm mỉm
Mới nghe so đũa ngó đăm đăm
Leo hai quả núi không rên rỉ
Bám một mép khe chẳng thét gầm
Sư phụ càng già càng dẻo sức
Trăm lần trăm thắng mặc người khăm.*
Song Hồ

* Khăm: Ác độc ngầm. Chơi khăm ( nghĩa 1 )
              Tức tối trong lòng, không chịu được ( nghĩa 2 )

16- Mang tiếng con dê
thơ vui tự họa

Hùng hùng hổ hổ được bao lăm?
Xung trận nửa chừng thở oắm oăm…
Mang tiếng con dê tim đập mạnh,
Hổ danh sức ngựa mắt xa đăm.
Hung như sư tử đành co vó,
Mạnh tựa khủng long phải xuống gầm. 
“Nhi nữ tình trường” đời kính phục,
“Anh hùng khí đoản” có chi khăm.
Vinh Hồ
 1/7/15 

17- ĐỪNG TRÁCH CHI GOA 
Họa Vận thơ VH Vinh Hồ 

Kiếp sống con người được mấy lăm,
Trách nhau chi chuyện oái cùng oăm.
Già ham trống bỏi chê đồ ngốc, 
Trẻ thích đô la rủa thứ "đăm".( dummy )
"Móng đỏ" vung chân gà cục tác,
"Viên xanh" nổ máy cọp rên gầm.
Goa ăn bánh trả tiền sòng phẳng
Cứ nỡ kêu la chơi quá khăm. 
Hai lúa NJ 

18- Hoạ DÊ 

Chuyện kể ngày xưa năm bảy lăm
Đất Việt rơi vào cảnh oái oăm
Bầy DÊ từ rừng vể thành phố
Thấy vườn SO ĐỦA ngó đăm đăm
Ngày ngày trong rừng đầy thiếu thốn
Đêm đêm nằm ngủ ở dưới gầm....
DÊ đã xổ chuồng lo vơ vét....!!!!
Bao NGƯỜI nhẹ dạ....bị chơi khăm.


Qthai

19- Dê Chúa
Thơ vui tự họa 

Mày lì, mặt lợm, mắt lăm lăm
Râu tóc xồm xoàm trông oái oăm
Thấy núi là trèo đầu cúi cúi
Gặp khe lại lội mắt đăm đăm 
Suối sâu chẳng sợ trường xà quấn 
Đồi lớn không khe bạch hổ gầm
Có chết cũng trèo lên tới đỉnh
Xứng danh dê chúa sợ chi khăm?
Vinh Hồ

9/1/15



XƯỚNG :
Xuân Đất Khách

Đất khách nàng Xuân cũng lạc loài,
Nỗi niềm cố quốc khó nguôi ngoai.
Tuyết rơi đời lạnh lùng hoang vắng,
Bão rớt đường xa thẳm mệt nhoài.
Mùng Một về nhà người bải hoải,
Giao Thừa đối bóng rượu lai rai.
Hai mươi cái Tết buồn hiu hắt,
Tan sở bước ra xe xạc xài.

Vinh Hồ
1/1/15
Ghi chú: 
Xạc xài: tỉnh từ có 3 nghĩa: 
1.    Sờn ráchtả tơi.
2.    bị đánh tả tơi (tơi bời, xơ xác, tan tác)
3.    bơ phờtiều tụy,  phờ phạc

HỌA :

1- Xuân Viễn Xứ


Nàng Xuân lại đến với muôn loài
Viễn xứ lòng ta thật khó ngoai
Tức cảnh đôi vần vơi nỗi nhớ
Sinh tình vài chữ giấu lệ nhoài
Thân nhân chẳng có vì xa cách
Bạn hữu viếng thăm cũng rạc rai
Đất Pháp ba mươi năm trú ngụ
Mà sao tình cảm vẫn sơ sài

Song Phượng 
03.01.2015
Today at 6:32 AM 

2- XUÂN HOÀI HƯƠNG 

Hoài hương bổn tánh của nhân loài,
Bỏ nước nhiều năm vẫn chẳng ngoai. 
Tháng đến bâng khuâng bà mãi nhớ,
Ngày qua mệt nhọc lão nằm nhoài. 
Khoanh tay mơ lúc về Đà Lạt, 
Bóp trán mong ngày ghé Giá Rai*,
Trở lại thăm quê thì cháy túi, 
Mã qui bóp bụng bớt ăn xài. 

NHL 1/3/2015

*Giá Rai : Nơi an táng Vị Linh Mục tử đạo 
Trương Bửu Diệp. Nhiều người VN trước
khi rời VN đã tới xin Ngài phù hộ cho ra đi 
được trót lọt. Sau khi "qui mã" ( qua Mĩ ) lại
"qui hàng" hồi quốc ghé lại xin Ngài cho làm 
ăn khấm khá đặng năm tới trở lại thăm Ngài .

3- NON NƯỚC XUÂN SANG

Xuân sang non nước với muôn loài
Tết đến sao lòng người khốn ngoai
Vạn đóa hoa khoe bừng nụ thắm
Đàn chim én lượn uốn lưng nhoài
Vì đâu nước mẹ thương pha nhớ
Chẳng lẽ xứ người hận quá rai
Hãy đứng vùng lên trời bão nổi
Dẹp tan lũ quỷ hết tiêu xài

Tuấn Đình
03/1/2015


4-  XUÂN SAY 
Thơ vui, họa Vận thơ Sư phụ Vinh Hồ 

Tết đến say sưa nhục giống loài, 
Mụ than không biết thưở nào ngoai.
Chồng bày cụng chén ngồi cười rộ, 
Vợ dọn vươn vai đứng thở nhoài. 
Oải bả lao đao từ Vĩnh Phú,
Thăm ông vất vả tận Gia Rai. 
Trời ơi, độ ả cho vơi khổ, 
Gặp gã Lưu Linh thứ hết xài. 
NHL NJ

5- XUÂN TÌNH

Mừng Xuân lữ thứ cảnh xa loài
Chạnh nhớ quê nhà dạ chẳng ngoai
Trắng tuyết cô đơn đêm khắc khoải
Mờ mưa lặng lẽ sáng u nhoài
Đầu năm bước vắng hồn lơ lửng
Trừ tịch thềm hoang chén rỉ rai
Xuân đến ngày trôi đôi cánh bướm
Tình ơi! Nghĩa… tiện mãi hơn xài.

Nam Thảo

6- XUÂN KHƠI THƯƠNG NHỚ
Chúa Xuân đã đến với nhân loài,
Nhưng thấy lòng ta dạ chẳng ngoai.
Viễn xứ bao năm vai một gánh,
Tha hương ngày tháng tấm thân nhoài.
Đầu năm tết đến khơi thương nhớ,
Ngày mới xuân sang thấy rứt rai. (ray)
Xuống phố đông người chân ngại bước
Nhìn xem họ lãng phí tiền xài.
Th Anh

7- Xuân Nhớ 
Họa vận thơ VH Vinh Hồ

Năm Mới nhớ nhà, sống lạc loài
Ấu thơ Mẹ bế cứ loai ngoai*
Mờ sương anh thả trâu lao nhọc
Ngả bóng chị lùa vịt lả nhoài
Đón Tết Mẹ thêu thùa mệt nghỉ
Vui Xuân Cha nhậu nhẹt lai rai
Song thân giờ đã qui Tiên cảnh
Tôi sức yếu mòn bởi phí xài...

Song Hồ
 * Loai ngoai: Đứa bé loai ngoai trên tay bà mẹ
 
8- Chúc Mừng Xuân Mới

Xuân về bừng dậy khắp nhân loài
Sự sống địa cầu chợt tỉnh ngoai
Bướm trắng vờn quanh hoa thẹn khép
Chim xanh ca hót lá tung nhoài
Mai Vàng chớm nở hương phơi phới
Pháo đỏ tung bay khói nhẹ rai
Mong ước Mùa Xuân luôn bất tận
Muôn nhà Phước, Thọ, Lộc dư xài.

NLP

9- Bớ lũ cộng tàn...

Ta với nhà ngươi cũng một loài
Mà sao uất hận vẫn chưa ngoai
Non sông rệu rã mi cày nát
Cuộc sống te tua chị té nhoài
Nào Ải Nam Quan cùng Bản Giốc
Từ Miền Sông Hậu đến Gia-Rai
Đâu đâu dân chúng đều than oán
Lũ Vẹm đầu trâu thiệt hết xài !!!

NmD

10- Ngày Xuân Nhớ Cố Quốc

Lưu vong trước phải kiếm tiền xài
Rủi gặp vận eo, dạ rức rai!
Không việc nằm nhà, ăn ngủ kỹ,
Vô phần diện bích, trí tâm nhoài.
Thương cha thương mẹ, lòng tê tái
Nhớ bạn nhớ thầy, dạ khó ngoai!
Sự bởi do đâu thân tại ngoại?
Ai người có thể cứu muôn loài?

Thụy Hoài Như
 
(01042015)

11- NỮ HOÀNG BỘ BINH
(Mượn vận bài Xuân Đất Khách của VH Vinh Hồ)

Bộ binh là lính của nhân loài,
Đi bộ nên giày buộc thật ngoai.
Ngày lội băng bờ, thân đứng niểng,
Đêm lăn ngủ bụi, xác nằm nhoài.
Đói lòng ăn vội bịt cơm sấy,
Khát dạ uống bừa ngụm nước rai.
Về đến thành đô bao kẻ đón,
Ra ngoài bãi chiến khối người xài!

Nguyên Bông,
01/02/2015
.

12- HẮN VÀ MÙA XUÂN

Bốn chục mùa Xuân hắn lạc loài,
Lạc loài đất khách lắm quyền oai!
Oai phong Tổ Quốc cơ đồ Việt!
Nghiệt ngã Non Sông xứ sở Đoài!
Hoài vọng Quê Hương tim rối rắm,
Đăm chiêu Đất Nước dạ râm rai.
Ai yêu Nước Việt cho bằng hắn!?
Hắn nhớ mùa Xuân nhớ miệt mài!

LDPP.

13- Cảnh nhà nghèo Đón Xuân

Vét gạo đợi xuân thấy lạc loài
Mai gầy mấy nụ cũng nguôi ngoai
Nhà suông mối gặm con nheo nhóc
Bếp lạnh chuột kêu bố mệt nhoài
Trừ tịch chẳng nhang đèn cúng kiến
Giao thừa đâu bạn nhậu lai rai
Lạy trời túng bấn phen này hết
Năm tới cho con vừa đủ xài.

Ta
14-Xuan ngoai

Đón mấy mươi Xuân vẫn lạc loài
Xuân về nhớ nước khó nguôi ngoai
Đón Xuân sao thấy lòng trống vắng
Thể xác ôi thôi quá mệt nhoài
Ba Mươi đi làm sao buồn nản
Mùng Một đến tối rượu lai rai
Sáng ra lại vác cuốc  để cày
Đón Tết má sao quá sơ sài

QThai
15- HÁN NÔ THIỆT HẾT XÀI!

Giặc Bắc điêu ngoa cũng lắm loài,
Bảy lăm(*) tang tóc khó nguôi ngoai.
Chồng tù rạc gáo xương phơi núi,
Vợ chạy bở hơi xác mệt nhoài.
Mái rạ, mái tranh xiêu tứ tán,
Bữa cơm, bữa cháo sống lai rai 
Bốn mươi năm cũ hờn sông biển
Một bọn Hán nô thiệt hết xài !!

                 UYÊN THÚY LÂM

                      Jan 2015

No comments:

Post a Comment