Friday, July 8, 2016

Chuyện vui cười Hoang Nam


Chuyện vui cười…ÔNG VUA BÊN TÀU
(chuyện vui cười nầy HN dựa theo chuyện cổ tích dân gian).
Ngày xưa vào thời Xuân thu, tại khu chợ Thái Bình người dân đuổi bắt được một cô thiếu nữ 10 tuổi ăn cắp 1 ổ bánh mỳ nhằm lúc vua cùng đoàn tuỳ tùng đi tham quan tình cảnh dân tình. Người dân đang chuẩn bị hành hình theo pháp luật là chặt tay cô bé gái ấy thì ông vua nhìn thấy ngăn lại.
_Khoan đã, cô bé ấy mang tội gì mà các ngươi đòi chặt tay hả?
Ông trưởng làng khoan tay kính cẩn.
_ bẩm vua, đó là tội ăn cắp, ấy là lệnh của vua ban ra đó ạ.
Ông vua ngồi trên lưng ngựa ngơ ngác liền quay lại hỏi Quân sư.
_Uả…uả! bộ có chuyện đó hả, sao ta hỏng biết dị cà???
Quân sư kéo ông vua lại gần nói nhỏ bên tai.
_Dạ, lúc ban ra lệnh nầy Hoàng thượng đang…xỉn quá đâu có biết, hỏng ấy Hoàng thượng kêu họ trao cô bé đó lại cho mình xử xem sao, vua nghe có lý liền nói.
_Thôi được rồi các ngươi mang cô bé đó qua cho ta hỏi.
Đứng trước mặt vua cô bé rụt rè nhưng không sợ hải, vua hỏi.
_Nầy cô bé kia, ngươi có biết tội của ngươi rất đáng bị chặt tay hay không?
_Dạ, rất đáng nhưng xin giúp con làm một chuyện con chưa làm được trước khi con bị chặt tay ạ.
Ông vua nghe cô bé nói vừa ngạc nhiên, vừa tò mò nên đồng ý ngay. Cô bé liền lên tiếng.
_3 đời nhà con luôn làm chuyện lương thiện, sống có đạo đức nên trời mới ban cho một giống luá quyền lực, có điều giống luá nầy chỉ cần người có đạo đức, không sân si, không trộm cắp, không tham lam, không hối lộ, không tàn ác, không dối trá thì chỉ cần trồng có 3 ngày luá sẽ mọc đầy đồng. Tiếc rằng qua tới đời con thì bị ô uế. Vậy xin hỏi nơi triều đình có phải là nơi có đạo đức khuôn mẫu luôn đưa ra hình luật nghiêm khắc để dạy dân không ạ?! vậy con kính nhờ vua tìm ra được người hiền đức nào để trồng giống lúa quyền lực ấy hay không?
Ông vua vừa nghe xong giựt mình, trên đời nầy lại có giống lúa đó sao liền quay qua Quân sư ra lệnh.
_Nầy Quân sư, ta biết khanh là người trí tài hiền đức, vậy khanh còn không mau đem giống lúa ấy mà trồng để giúp đời…
Ông Quân sư vừa nghe xong 2 cái râu quặt xuống mặt méo xẹo run rẩy thưa.
_Bẩm Hoàng thượng xưa nay thần chỉ khéo che đậy thôi chứ làm sao không tránh khỏi lỗi lầm…xin Hoàng thượng anh minh chỉ qua mấy anh tướng lãnh bên đây xem sao ạ…
Vua nghe vậy thất vọng chỉ tay qua mấy vị tướng lảnh thì ngay tức khắc các vị tướng lảnh nào cũng y như rứa cả. Rốt cuộc ông Quân sư đành phải lên tiếng…
_Dạ, thưa Hoàng thượng thần thiết nghĩ rằng ở đây hỏng có cha nào đạo đức bằng Hoàng thượng đâu ạ vì Hoàng thượng là con của trời là vua của cả một nước thì còn ai sánh bằng…vậy xin…vậy xin tự tay Hoàng thượng trồng cây lúa ấy đi ạ.
Vua vừa nghe xong thì rối bời cả tâm can xỉ vào mặt ông Quân sư một cái.
_Tổ cha tụi bây há, tụi bây biết rỏ tao…chơi gái mỗi ngày mà, uống rượu xì ke ma tuý tao cũng chơi xã láng mà còn đem tao ra phơi bày là sao hả…hả…thôi đem cái cô bé đó tha mẹ nó đi, bỏ luôn cái luật chặt tay đó nghen, đứa nào còn đem tao ra chơi nữa là tao…chặt đầu luôn cho bỏ ghét đó nghen mí con...xí..xí.
(hihi)…!!!



Chuyện vui…
ÔNG VUA BÊN TÀU 2
Ngày xưa tại làng Đông Phổ bên tàu có một vị đạo sĩ tu luyện đã lâu năm, lão đăng quảng bá cho tấm linh bùa của mình trị giá đến 1000 lượng vàng vì nó có thể cứu được mạng sống của một người nào đó dám…mua nó về và dĩ nhiên đối dân làng nghèo thì cho đó là một chuyện dại dột điên rồ vì ăn còn chưa đủ ăn thì làm gì dám nghĩ tới, duy chỉ có nhà vua là ngày đêm bứt râu, bứt tóc để toan tính đến sự lợi hại của nó, cuối cùng rồi ông cũng đành phải móc ví trả tiền vì không chịu nổi với cái tính tò mò của mình. Sau khi mua xong ông vua hí hửng cầm tấm linh bùa ấy đem về nhà, đóng cửa chỉ để một mình hồi hộp mà thưởng thức, tới khi miếng vải vàng cuối cùng được lật ra ông vua mới trợn trừng hai con mắt lên vì chỉ thấy vỏn vẹn có mấy chữ: “ Phàm làm việc gì đều nghĩ đến hậu quả của nó trước” Ông vua nghĩ mình đã bị chơi hố ông tức mình đập đồ đạt tứ tung trong phòng cho đở tức nhưng lại sợ để lộ ra ngoài mang nhục với quần thần trong triều nên ông mới đem dán cái câu…chó má đó khắp phòng để tự răn re mình đừng bao giờ…chơi ngu nữa. Một tuần sau, khi ông vua buồn bã ngã bệnh thì vị Thừa tướng mang thuốc đến cho vua uống, khi bước vào phòng đi đến đâu lão Thừa tướng đều thấy mấy hàng chữ “Phàm làm việc gì đều phải nghĩ đến hậu quả của nó trước” tức thì hai tay của lão Thừa tướng nầy càng lúc càng  run lên bần bật cho tới khi nhà vua vừa đưa thuốc lên miệng uống thì lão Thừa tướng mới lao tới gạt đỗ thuốc đi và quỳ rập xuống tâu.
_Muôn tâu bệ hạ, hạ thần vì hồ đồ nhất thời muốn đầu độc chết ngài để lật đỗ triều đình, giờ thần đã tỉnh ngộ xin ngài hảy giáng tội…
Ông vua chưa kịp định thần ngơ ngác hỏi.
_Ơ.. ơ...có chuyện đó là thật sao…mà điều gì khiến cho khanh tỉnh ngộ mau vậy?
Lão Thừa tướng chỉ tay vào hàng chữ của vị đạo sĩ và nói.
_Dạ, cũng chính vì mấy hàng chữ nầy đây đã nhắc nhở kẻ ngu dại nầy đang làm điều trái với lương tâm của mình.
Ông vua nghe xong lấy tay vỗ vào đùi nghe một cái đét.
_Hồ…hồ...hèn vì nó mắc tới ngàn lượng vàng là chí phải lắm…hahaha. Nhưng mà thôi, ngươi có muốn lấy công chuột tội không?
_Dạ..dạ...bẩm hạ thần rất muốn ạ.
_Vậy khanh còn hỏng mau trả lại một ngàn lượng vàng cho bài học đắt giá nầy, khanh đưa creadit card của khanh đây cho trẩm quẹt.
Lão Thừa tướng vừa nghe tới tiền là mặt mày biến sắc ngay.
_Dạ..dạ.. creadit của thần đây nhưng cái nào nó cũng lũng mẹ nó hết rồi Hoàng thượng ui…
Biết cái lão Thừa tướng nầy có mưu đồ tạo phản mà lại keo kiệt nên ông vua quyết chơi lão một cú cho bỏ ghét.
_A, nói dị khanh là người chân chính liêm minh có đúng không, xoay đít qua đây kéo quần xuống cho trẩm xem nào.
Lão Thừa tướng hỏng biết ông vua muốn chơi cái kiểu gì kỳ cục quá trời đây mà hỏng dám làm trái lệnh đành xoay đít kéo…quần xuống cho ổng xem. Ông vua chỉ chờ có vậy cầm cái creadit card giơ lên cao quẹt mạnh xuống một cái làm cái lão Thừa tướng ôm đít chạy ra ngoài kêu cứu tùm lum, tùm la lên mới chết ngựa cái con gà nòi chứ lị…
(hahaha)…!!!

No comments:

Post a Comment