CHUYỆN CON ẾCH
Đáy giếng khô, ếch một mình
Ngó lên trời tưởng minh tinh đóng tuồng
Tưởng mình hạnh đạo ái uông
Thế gian câm điếc, đời luôn chỉ miềng*
Ếch ngồi đáy giếng láo liên
Miệng la oang oác trống chiêng hợp bầy
Tưởng rằng đời chỉ ta hay
Còn thiên hạ ấy lộn ngày lẫn đêm
Ếch sung gọi bạn họp đàn
Tiếng kêu "ếch ộp" nhân gian hiểu gì
Khi người nghe gió vu vi
Tưởng đâu ảo ảnh nó chì mà thôi
Khi gần kề đến miệng nồi
Ếch vẫn hú hí không thôi mật dầu
Ếch mà có biết gì đâu
Chết do bản chất, do đầu nửa gang
Quốc Thái
Họa bài ẾCH CHẾT TẠI MIỆNG của tg Tuệ Tâm
ẾCH CHẾT TẠI MIỆNG
(Thơ vui)
Ếch ngồi đáy giếng một mình
Tiếng vang cứ ngỡ minh tinh làng tuồng
Kiểu như là "ấy ái uông"
Thiên hạ ngọng hết còn thuông* mỗi miềng
Ếch ngồi núp bóng lá liêng
Mơ màng hoà tấu chung chiêng gọi bầy
Cứ tưởng chẳng có ai hay
Thiên hạ có mắt ban ngày như đêm
Ếch ngồi tưng tửng kêu đàn
Ếch ộp...Ếch ộp...dân gian ngán gì
Nếu tai có nghe vân vi
Thì cũng như bấc như chì vậy thôi
Cả khi sắp phải vào nồi*
Ếch vẫn Ộp...Oạp...chưa thôi mỡ dầu
Bởi vì Ếch có biết đâu
Chết vì cái miệng xa đầu nửa gang*
Ps: Chiều trở gió nghe tiếng Ếch kêu trong hốc núi...Cảm tác thơ vui !...
05.03.2021
No comments:
Post a Comment