TA CỨ TƯỞNG
Ta cứ tưởng nơi này là đất tạm
Mà ngờ đâu rễ đã bám đến giờ
Ta cứ tưởng ghé thăm bờ đôi tháng
Ba mốt thu vẫn chiều sáng cờ hoa
Ta cứ tưởng kỷ niệm sẽ phai nhòa
Mà ngờ đâu chẳng nhạt nhòa năm tháng
Ký ức xưa vẫn ngày đêm lãng vãng
Theo ta về thăm một thoáng hương xưa
Ta cứ tưởng quên rồi chuyến đò đưa
Nhưng nó vẫn tràn đầy trong tâm khảm
Ta cứ ngỡ một chiều thu ảm đạm
Nơi quê người quên làn khói chiều lam
*
Cõi vô thường có lắm kẻ thật ham
Rồi cứ tưởng ta làm nên đại cuộc
Khi cháy nhà mới lòi ra mặt chuột
Lại tưởng mình thân thuộc kiểu hoàng gia
Có kẻ thời thích dạy dỗ người ta
Mà bản thân thì chẳng ra ôn tướng
Tự cho mình ánh dương sang muôn hướng
Nhưng thật là chỉ gió chướng mà thôi
Quốc Thái
Cảm tác khi đọc bài của cố ts Bùi Giáng
No comments:
Post a Comment