VẾT DƠ ĐỜI KẺ HÁM DANH
Cõi phàm vinh nhục người ơi
Chớ để tiếng đời nguyền rủa chê bai
Chớ để con cháu các ngài
Tháng rộng đêm dài chẳng dám nhìn ai
Nếu anh thật sự có tài
Đâu cần viết bài kiếm kẻ tụng xưng
Tung nhau bị lố quá chừng
Mặc khách lừng khừng chán lão thơ ca
Vô hình chết giữa ta bà
Một đời thật thà (?) mất cả hôm nay
Hiên mình người rủa lai rai
Số phận an bày cải chối làm chi
Mới hay tiếng bấc tiếng chì
Lầm lỗi li bì chẳng biết ăn năn
Thơ văn thì cứ nhập nhằng
Như kiểu thằng lằn bị đứt cái đuôi
Lấp liếm con chữ tìm vui
Ảo vọng ngủ vùi quên cả trắng đen
Thanh tao bỗng chốc hóa hèn
Như mớ đường phèn chẳng sạch nước dơ*
Thân tàn ma dại xác xơ
Chữ nghĩa i tờ lại quá tanh hôi
Cũng vì tham cái chữ "tôi"
Nên tạo điều "tồi" lẫn "thối" thế thôi
Muốn đời đừng bạc như vôi
Háo đá bỏ rồi chẳng nhận dèm pha
Quay đầu ghé bến là nhà
Chữ nghĩa thật thà bụng dạ bình an
Lỡ ngày mai ngự thiên đàng
Để lại họ hàng bao tiếng thơm lây
Còn ham những thứ bầy nhầy
Nhận lấy cối chầy muôn vạn đời sau
Mê tình ảo vọng thương đau
Khổ lụy âu sầu ngày tối than van
Vườn khô không thể địa đàng
Sao lệ hai hàng quỳ gối cầu xin
Hám danh dục vọng sắc tình
Rồi mãi lình xình cái gọi tà linh
Quay về nhìn ánh bình minh
Hưởng kiếp an bình thanh tịnh ai ơi
Không còn thuận thảo để chơi
Đừng để lại đời những tiếng nhục vinh
Hãy luôn soi rõ phận mình
Thấu đáo sự tình cảm thấy nhàn du
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment