Thơ Xướng Họa Tuệ Tâm Quoc Thai
CÓ NỖI BUỒN
Có nỗi buồn đang như muốn vỡ ra
Ta cứ nghĩ đã quên buồn lâu lắm
Sao hôm nay khi hồn ta tĩnh lặng
Lại xôn xao...buồn...nhớ đến nao lòng
Có nỗi buồn êm ả tựa dòng sông
Dấu bên trong con sóng ngầm cuồn cuộn
Như mình ta, riêng mình ta vớ vẩn
Chẳng ai đau cho bất hạnh của muôn người
Có nỗi buồn như biển lớn đầy vơi
Qua tháng năm lại dầy thêm tý nữa
Tát làm sao cho cạn dòng sông lệ
Khi trường đời mãi khổ lụy người ơi
Có nỗi buồn ta vô ý đánh rơi
Sâu thật sâu nơi tận cùng ký ức
Không hiểu sao nhiều khi tim đau nhức
Kiểu như là trong vô thức vậy thôi
Có nỗi buồn như những áng mây trôi
Bay bay mãi để rồi thì tan biến
Trời trong xanh cơn mưa dầm vừa tạnh
Nhưng lòng ta lại hiu quạnh vô cùng
Có nỗi buồn ta chưa kịp đặt tên
Là thời gian hay cuộc đời ấy nhỉ
Dấu vào trong những niềm đau âm ỉ
Chẳng cần ai chia sẻ nỗi lòng mình
Có nỗi buồn chưa kịp xếp thành hình
Nỗi buồn khác đã chất chồng như núi
Bởi trong tâm kẻ đa sầu là vậy
Luôn dễ dàng lay động trước khổ đau
Có nỗi buồn chẳng biết dấu đi đâu
Thôi thì ta đem cất vào đôi mắt
Để mỗi khi niềm vui là có thật
Ta mỉm cười để buồn chảy vào tim !
TUỆ TÂM
16.09.2020
NỖI BUỒN KHÔNG TÊN
Khi buồn đến hãy tiễn nó đi ra
Đừng có giữ trong lòng mình nhiều lắm
Hãy cứ để cho tâm hồn lắng đọng
Tiễn buồn đi... ta không phải nặng lòng
Không cuộc đời lắng đọng tựa con sông
Mà luôn có những thác gào chảy cuộn
Khi trào dâng lúc miên man khô cạn
Chỉ mình ta đau cho khổ hạnh của người
Buồn không tên khi đầy sẽ lại vơi
Trải năm tháng chẳng cần làm chi nữa
Khi tiếng nấc đã thành khô không lệ
Bởi cuộc đời vinh nhục lắm em ơi
Buồn không tên ta cứ để nó rơi
Cho ra khỏi vùng sâu từ ký ức
Bởi giữ chúng sẽ làm con tim nhức
Trong tận cùng của tâm thức mà thôi
Buồn không tên tựa như cánh bèo trôi
Trôi đi mãi khỏi dòng đời tự biến
Trên dòng sông khi sóng cuồng vừa lặng
Xua tan đi những cô quạnh khôn cùng
Buồn không tên ta khỏi phải gọi tên
Mặc kệ nó là gì đi chăng nhỉ
Xóa tan hết bao cái đau chưa rỉ
Tự khắc ta lại sẽ thấy đời mình
Buồn không tên khi chưa đã nên hình
Buồn khác đến nằm chồng lên như núi
Thì em ơi hãy mạnh tay mà phủi
Từng giọt buồn bay ra khỏi niềm đau
Nếu buồn nhiều em chẳng biết để đâu
Thì em hãy nhắm nghiền lại đôi mắt
Sẽ có anh ngay bên em trói chặt
Những giọt buồn, để em mãi cười tươi
Quốc Thái
*****
ĐÔI KHI
Cảm tác
Đôi khi nước chảy vô tình
Làm cho dịu mát tim mình bấy lâu
Đưa tay phủi sạch u sầu
Hoà cùng róc rách với câu...quên rồi
Đôi khi muốn nói lại thôi
Lặng im suy ngẫm thấy đời...dở hơi
Đôi khi ngắm hạt mưa rơi
Tự nhiên liên tưởng đất trời...ghét nhau
Đôi khi nhìn trước ngó sau
Ngắm mình tự hỏi có ngầu, có hung
Đôi khi lại nghĩ lung tung
Rằng mình có phải đứa khùng lắm không ?
TUỆ TÂM
16.09.2020
NHIỀU LẦN
Nhiều lần tim vỗ nhịp tình
Để rồi thổn thức riêng mình đã lâu
Lắng nghe những tiếng gọi sầu
Ở bên lẳng lặng như câu.... quen rồi
Nhiều lần muốn ngỏ nhưng thôi
Làm thinh chia sẻ cảm đời....thảnh thơi
Nhiều lần thấy lá vàng rơi
Bỗng dưng lại nhớ vùng trời của nhau
Nhiều lần tin nhắn trước sau
Bỗng em hỏi nhỏ, em ngầu hay hung
Anh rằng, đừng hỏi lung tung
Vì em là cái đứa khùng anh yêu
Quốc Thái
*****
NHẤT, NHÌ, BA
Thơ vui
Đại học thì đã rớt rồi
Có buồn cũng thế nên thôi chẳng buồn
Chăn trâu, cắt cỏ, chăm vườn
Giúp cha, đỡ mẹ, sớm hôm chuyên cần
Sang năm sách bút, mực nghiên
Em nghiền thật kỹ, thật chuyên, thật tường
Quyết tâm giành bốn chữ hường
THỦ KHOA Y, DƯỢC, lên hương cuộc đời
Thoả lòng tiên tổ mấy thời
Ước mong con cháu lên ngôi NHẤT, NHÌ
Phòng khi chẳng được DƯỢC, Y
Thì em mới chịu tạm thì BÁCH KHOA !
TUỆ TÂM
NHẤT Y, NHÌ DƯỢC, TẠM ĐƯỢC BÁCH KHOA
Đại học kỳ thi tới rồi
Ba Mẹ bảo bỏ về thôi nghỉ cày
Chăm lo luyện chữ hôm nay
Để mai thi cử cho ngày vinh quang
Heo bò gà vịt bỏ sang
Bút nghiêng đèn sách thứ hàng ưu tiên
Y Dược là thứ kim tiền
Cho nên phải ráng dẫu điên cái đầu
Bách khoa là thứ tiếp sau
Nhưng mà nhớ tránh đừng vào nó nha
Bởi vì chỉ dự phòng mà
Nên rằng phải ráng để là thủ khoa
Ngày mai vinh hiển cả nhà
Tổ Tiên nhìn xuống thế là vui ngay
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment