THÁNG TƯ
(Cảm tác từ bài thơ THÁNG TƯ của nữ sĩ Lê Thị Hoài Niệm. Cám ơn Tỷ đã cho đọc một bài thơ hay với ý nghĩa sâu sắc)
Tháng Tư giờ đã xa xôi??
Khối người quên mất hết rồi còn đâu!!
Ngày xưa vượt biển dãi dầu,
Ngày nay về với lũ trâu làm người.
Ăn chơi du hí nói cười,
Xây nhà tậu đất làm "trời" quê xưa.
Buồn thay lắm vị a dua,
Quên đi ý thức mà đưa thân mình.
Làm trò cho chúng nó khinh,
Nghĩ rồi buồn lắm...... chuyện tình thế gian.
Quốc Thái
Mỗi người đều có quyền lựa chọn cho mình một con đường để đi. Mỗi người đều có một nhân sinh quan riêng, một lý tưởng, một ý thức..... Đó là sự lựa chọn của mình, không ai ép buộc. Nhưng hãy nhớ một điều MÌNH LÀ AI, và NGUỒN GỐC CỦA MÌNH Ở ĐÂU để đi cho đúng con đường là đủ rồi. Tôi không đả kích ai, cũng không bài xích một cái gì, tôi chỉ nói lên suy nghĩ của mình mà thôi.
MƯA THÁNG TƯ
Tháng Tư mưa sao buồn quá nhỉ
Từng giọt mưa như xé nát tâm cang
Mấy mươi năm vẫn chưa hết bàng hoàng
Ngày đất nước đã thay ngôi đổi chủ
Mưa tháng Tư như giọt lệ sầu rơi
Lớp lớp người ra khơi tìm đất sống
Giữa đại dương mênh mông trong vô vọng
Hải tặc hoành hành, lân bang cũng ăn theo
Bao phụ nữ bị lôi ra hãm hiếp
Người thân ngăn, chúng đâm bỏ biển khơi
Bao con người trong đói rách tả tơi
Đành thủy táng mong về nơi cố quốc
Mưa tháng Tư như nỗi niềm u uất
Của quê hương chất ngất nhưng ưu phiền
Của con người trong thời đại đảo điên
Vô tư sống, chuyện của ai mặc kệ
Mấy mươi năm mưa tháng Tư vẫn thế
Một màu đen không thể chấm thêm màu
Tháng Tư buồn như tiếng khóc sầu bi
Và mưa đến...... thêm lâm ly buồn thảm
Quốc Thái
Mưa tháng Tư... buồn
Tưởng nhớ đến các anh hùng VỊ QUỐC VONG THÂN
CÒN NHỚ HAY ĐÃ QUÊN
Hỏi những ai còn nhớ hay đã quên??
Của tháng ngày lênh đênh trên biển cả
Không ít người làm mồi ngon cho cá
Người bị hải tặc hành hạ tấm thân.
Tại vì sao phải bỏ quê vượt biên???
Xuống tàu nhỏ để cùng nhau ra biển
Dù đói khát vẫn âm thầm mà tiến
Bỏ lại sau lưng đất Việt mến yêu
Ra xứ người với hai bàn tay trắng
Làm lụng, học hành quyết thắng, chẳng thua
Dù có nếm đủ vị ngọt, đắng, chua
Vẫn nhẫn nại để ngày mai thành đạt.
Mấy mươi năm những phận người trôi dạt
Người thành công kẻ phiêu bạt khắp nơi
Lắm vinh quang cũng không ít rã rời
Vì cuộc sống là dòng đời oan nghiệt.
Mấy mươi năm chắc khối người đã quên?
Ngày đen tối ta lênh đênh mòn mỏi.
Giờ được bảo: "đều cùng là dòng dõi.
Hãy bỏ qua phiền toái của năm xưa."
Biết bao người nay đã được giàu sang
Về quê cũ mà mở mang tài sản
Du hí ăn chơi đề rồi quên lãng
Đất nước mình còn lắm nạn thương đau
.....
Tức cảnh sinh tình mà viết vu vơ
Có đồng cảm hay làm ngơ cũng mặc
Tôi chỉ nói những đều đang rất thật
Của cuộc đời tất bật lắm đau thương
Quốc Thái
Mỗi năm tháng Tư về trong lòng lại mang một nỗi buồn khó tả
THÁNG TƯ VÀ NỖI BUỒN 1
(cẩn họa thơ ts LDPP)
Lại thêm lần nữa lệ khô rơi
Nước Việt tan hoang sông, biển, đồi
Cán đỏ tham lam giàu mãi mãi
Dân đen vất vả khó liên hồi
Mấy mươi năm tủi, nhiều cay đắng
Ngày tháng Tư buồn, lắm nghẹn hơi
Ghét bọn đê hèn đi lấn chiếm
Muốn thành ngụy Hán đến đời đời
Quốc Thái
Hậu duệ Cùi K16 VBĐL
NGÀY CUỐI THÁNG TƯ
(cẩn họa thơ thi Huynh Sông Hồ)
Năm ấy tháng Tư lệnh bảo đầu
Anh gom súng đạn biết về đâu
Tan hàng rã gánh tim đau nhói
Nước mất nhà tan mắt lệ sầu
Chiến đấu quên mình vì Tổ Quốc
Ước mong quê Mẹ sánh năm châu
Nhưng hôm nay đã còn chi nữa
Tử thủ hy sinh quyết chẳng đầu!!!
Quốc Thái
Trong ảnh là một quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng hòa hai tay với hai khẩu súng cùng đạn dược một mình đi trên đường phố Saigon vào sáng 30 tháng Tư (theo lời của tác giả ảnh).
Ảnh độc quyền của phóng viên Nguyễn Đạt, đã ký tên.
BA MƯƠI THÁNG TƯ
Tháng Tư Ba mươi vừa mới chợt qua
Hải ngoại người Việt chúng ta nhớ về
Khắp nơi dân chúng cùng nhau tựu tề
Họp mặt, thắp nến nhớ về tháng Tư
Người quốc nội họ ăn mừng lễ lớn
Dân hải ngoại mình đón ngày đau thương
Cũng là do ta đôi ngã đôi đường
Do hai lý tưởng, chuyện thường tình thôi
Ta họp lại ngồi ôn những chuyện cũ
Những bâng khuâng trăng trở của ngày mai
Những mất mát, những bất hạnh không may
Mong nước Việt một tương lai tươi sáng
Chúng ta nói có điều chi quá đáng?
Mà người ta vẫn hung hãn hét lên
Những danh từ thô tục đã quen tên
Của những kẻ tênh hênh ngồi đáy giếng*
Một phóng viên phỏng vấn vị cán gộc
Mà giờ đây mang chủng tộc Canada:
"Rằng ngày Ba mươi tháng Tư chúng ta
Nên được gọi là ngày gì cho đúng?"
" Người trong nước kêu là ngày thống nhất
Dân hải ngoại là mất nước đau thương
Tháng Tư đen- Quốc hận lắm thê lương.
Vậy ông nghĩ tên gọi nào chính xác?"
Anh cán gộc trả lời ngay một phát
"Tên gọi nào cũng chính xác anh ơi
Là lịch sử ta không thể đổi dời
Nên không thể đổi lời cho tên gọi."**
Có một điều làm tim tôi đau nhói
Khi bên kia nói: "Quốc hận mà chúng cười tươi"
Đó là điều rất thật quý vị ơi
Mong sửa đổi để tránh lời miệt thị.***
Tháng Tư qua, rồi tháng Tư về tới
Những nỗi niềm trăng trở cũng như nhau
Mong quê hương đất nước được sang giàu
Cùng tài đức ở nơi người lãnh đạo.
Quốc Thái
* Khi xem các Youtube hay các trang mạng xã hội, tôi đã đọc được các comments chửi bới từ những người, mà tôi nghĩ không là thường dân, ở trong nước. Người hải ngoại làm lễ Hai Bà Trưng họ cũng chửi, lễ Giổ Tổ Hùng Vương họ cũng chửi. Thậm chí nhưngc sĩ quan Mỹ gốc Việt được thăng cấp lên lon họ cũng chửi, cũng chỉ với một giọng điệu đã quá quen tai
** Những chữ trong ngoặc kép là những lời đối thoại giữa anh phóng viên của một đài TV ở Cali và một vị cựu cán binh hải quân Bắc Việt- hiện là công dân Canada- trên tàu đi ra Phú Quốc hồi cuối tháng Tư 2019. Tôi ghi lại theo ý của cuộc phỏng vấn đó.
*** Quý vị đi biểu tình, tưởng niệm Quốc hận mà cười tươi quá khi được đứng trước ống kính, nhất là các vị mặc quân phục, các vị phụ nữ xinh đẹp, mà còn đứng dưới chữ " Quốc hận" cười tươi thì nó kỳ kỳ làm sao ấy. Tôi cũng đã từng được những người bạn Mỹ, thậm chí cả con tôi, hỏi cùng một câu hỏi: Why they are so happy with big smiling faces on the Black April, the Fall of Saigon?" Yes why? I asked myself too, WHY? Và đó cũng chính là lý do người ta nói: do chúng ta thiếu ý thức hơn họ nên chúng ta thua.?????
No comments:
Post a Comment