Monday, September 27, 2021

SÁU MƯƠI (21)

 SÁU MƯƠI, GIÀ Ư?


Lão vừa mới bước qua tuổi sáu mươi ba. Dù đã ở cái tuổi ấy, nhưng trông lão vẫn còn rất trẻ, trẻ hơn những mười tuổi. 


Lão có một thân thể cường tráng do siêng năng tập thể dục, ăn uống điều độ, ngủ nghỉ đúng giờ giấc. Lão không thuốc lá, rượu chè, cờ bạc. Không tranh chấp cãi vả với ai. Lão không tu, nhưng lão biết nhẫn nhịn, sống an nhiên tự tại. Mỗi ngày hai buổi lão vẫn đi làm ở Tòa thị chính thành phố. Tính ra lão làm việc tại đây cũng đã hơn ba mươi lăm năm. Vợ lão mất đã nhiều năm do tai nạn xe cộ. Con gái duy nhất của lão đã có gia đình và ở riêng, rất xa. Lão đã bán cái nhà ngày xưa vợ chồng cùng mua và tậu một căn condo nhỏ nhắn xinh xinh để ở một mình. 


Đối với lão, cuộc đời này sức khỏe và niềm vui mới là quan trọng nhất, còn địa vị, chức tước, danh lợi chỉ là phù du. Đời lão đã từng có quyền hành trong tay thuộc loại dưới một người mà trên trăm họ. Cho nên ba cái chức tước ngày nay với lão chỉ là đồ bỏ. Mỗi ngày thức dậy còn sức khỏe, còn đi làm là niềm hạnh phúc nhất trần đời. Trong tự điển của lão không có chữ "BUỒN, GIẬN", cho nên lão trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.


Năm trước lão chuyển qua làm ở bộ phận Phát triển và Quy hoạch Đô thị của thành phố, làm việc chung với mấy cô cậu trẻ càng làm cho lão thấy mình trẻ ra hơn. Lão chơi hòa đồng với các đồng nghiệp dù rằng bọn họ đều đáng tuổi con cháu lão, chỉ trừ một anh Mỹ trắng nhỏ hơn lão mười tuổi. So ra lão là người già nhất và thâm niên nhất của Tòa Thị chính thành phố này. Gần ba tháng làm cộng sự với nhau, bỗng một hôm lão nhận được một gói quà nhỏ nhắn xinh xinh từ cô bé tóc vàng, bằng nửa số tuổi của lão trừ ra bốn, khi vừa mới bước chân vào văn phòng. Sau đó lại cùng cô bé đi ăn trưa. Và cứ như thế ngày nào lão cũng được đi ăn trưa cùng cô bé tóc vàng ấy. Có hôm còn kéo nhau ra ngoài sân tán gẫu chuyện trên trời dưới đất. Rồi một cô bé khác cũng cho lão cái ân sủng như vậy. Và không lâu sau thì thêm cô bé thứ ba, bé này vừa mới bước qua tuổi hai bốn thôi, là dân Á châu như lão. Rồi thêm những cánh mày râu đồng nghiệp nhập bọn, làm cho bữa ăn trưa rôm rả hơn. Mỗi ngày ra về bọn nhỏ đều bắt tay và cho lão những cái ôm tạm biệt ấm lòng.


Thật ra đối với người Mỹ, những cái ôm chỉ là phép xã giao và biểu lộ sự thân mật mà thôi, chớ chẳng có gì là to tát. Lại nữa, khi đã là đồng nghiệp với nhau thì cho dù tuổi tác có chênh lệch như thế nào họ vẫn xem nhau như bạn, ngang hàng nhau. Chính cái điều này cũng giúp lão quên đi tuổi tác của mình khi ở gần bọn trẻ. Sáu mươi tuổi, già ư? Lão trả lời: chưa, còn trẻ chán.


❤❤👍👍

💪💪


Quốc Thái


No comments:

Post a Comment