THỜI GIAN
Mới đó mà ngồi đây đã hai năm
Thời gian vẫn âm thầm sao nhanh quá
Thoắt một cái chợt nhìn thì ta đã
Được thêm hai tuổi già vẫn không hay.
Một kiếp người cố gắng để ngày mai
Khi tuổi lớn có những ngày yên ổn
Lúc còn trẻ cuộc đời luôn bề bộn
Về hưu rồi vui vẻ chốn điền viên.
Thế giới này người ta vẫn đảo điên
Gây chiến tranh khổ đau miền nhân thế
Súng nổ đạn bay cuộc đời dâu bể
Tham sân si còn để nặng trong đầu.
Cuộc chiến leo thang với những âu sầu
Thế giới cùng chung tay câu phản chiến
Nhưng tiếng súng kia vẫn còn hiện diện
Bao người vô tội biến khỏi thế gian.
Kỷ niệm hai năm cảm xúc dâng tràn
Thời gian vẫn như chàng trai lãng tử
Vẫn bước ngao du không hề do dự
Xuân hạ thu đông cứ thế miệt mài.
Hai năm qua cũng chẳng có quá dài
Bao ngày tháng vẫn vui hoài công việc
Đến mai sau chẳng điều chi nuối tiếc
Hết chuyến hỏa xa tạm biệt ra về.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment