NÀO QUÊN
Mới vừa được đọc một bài thơ
Một thời để nhớ người đưa đò
Có Thầy Cô giáo nhiều thương mến
Chẳng ngại gian lao dẫu nắng mưa.
Khi mùa hạ về phượng ra bông
Em học trò nhỏ ánh mai hồng
Vô tư nô đùa trong ánh nắng
Bóng dáng Cô Thầy những bâng khuâng.
Nhớ thời tuổi ngọc với bao lần
Cả đám học trò giỡn dưới sân
Nằm trên bãi cỏ cùng phơi nắng
Bài vở thật nhiều cũng chẳng than.
Mỗi bận cùng nhau đứng xếp hàng
Giả giọng Cô Thầy bảo dạ vâng
Tan trường ra quán ngồi phơi nắng
Kỷ niệm đong đầy ở mỗi niên.
Ngày Thầy Cô giáo đến gần bên
Lòng dâng xúc cảm với nỗi niềm
Trải cuộc phong trần người muôn hướng
Tình nghĩa Cô Thầy thể nào quên.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment