MÙA ĐÔNG KHÔNG LẠNH
Tháng Mười một quay về nơi góc phố
Chiếc lá vàng thổ lộ mình ên
Khúc tình thu vờn mây gió bồng bềnh
Năm gần hết lòng bấp bênh lạc lối
Tháng Mười đi vẫn mang niềm mong mỏi
Những yên bình từ viên sỏi bóng cây
Mỗi bài thơ mang hương vị nồng say
Để đây đó còn mong ngày gặp gỡ
Có phải chăng tình thơ là duyên nợ
Kết vào nhau mang niềm nhớ miên man
Bụi thời gian sẽ chẳng có phai tàn
Hương vị mãi luôn nồng nàn bao phủ
Cơn gió lạnh đi về qua chốn cũ
Mưa bây giờ đã bỏ phố đi hoang
Nắng buồn hiu vội ngủ giữa địa đàng
Cây hờn dỗi buông lá vàng rơi rụng
Tháng Mười một về lung linh nụ cười
Con phố nhỏ gởi bao lời tốt đẹp
Hòa nhân gian với niềm tin khát vọng
Một mùa đông chẳng lạnh phải không em.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment