MỘT THỜI ĐỂ NHỚ.
Sáng nay tôi viết mấy vần thơ
Để nhớ dòng sông với con đò
Có dáng Thầy Cô qua lối nhỏ
Hai buổi đi về đội nắng mưa.
Ngôi trường mùa hạ phượng trổ bông
Hoa đào xuân đến nở tươi hồng
Áo dài ai đó đùa trong nắng
Guốc mộc nhẹ nhàng... nhịp... bâng khuâng.
Còn nhớ ngày xưa có một lần
Lớp mình bị phạt đứng ngoài sân
Tội không quét lớp đành phơi nắng
Mỏi chân... cả bọn chẳng thở than.
Nhặt cánh đào rơi quên xếp hàng
Thầy cô nhắc nhở...trò... dạ vâng
Còn tôi nâng cánh hoa trong nắng
Mơ mộng tình đầu tuổi hoa niên.
Hai Mươi tháng Mười Một kề bên
Gởi chút lời thơ tỏ nỗi niềm
Bạn bè xuôi ngược đời dâu bể
Vẫn nhớ ngày xưa... chẳng thể quên.
LÂM BĂNG PHƯƠNG
--------------------------------
Bài họa
NÀO QUÊN
Mới vừa được đọc một bài thơ
Một thời để nhớ người đưa đò
Có Thầy Cô giáo nhiều thương mến
Chẳng ngại gian lao dẫu nắng mưa.
Khi mùa hạ về phượng ra bông
Em học trò nhỏ ánh mai hồng
Vô tư nô đùa trong ánh nắng
Bóng dáng Cô Thầy những bâng khuâng.
Nhớ thời tuổi ngọc với bao lần
Cả đám học trò giỡn dưới sân
Nằm trên bãi cỏ cùng phơi nắng
Bài vở thật nhiều cũng chẳng than.
Mỗi bận cùng nhau đứng xếp hàng
Giả giọng Cô Thầy bảo dạ vâng
Tan trường ra quán ngồi phơi nắng
Kỷ niệm đong đầy ở mỗi niên.
Ngày Thầy Cô giáo đến gần bên
Lòng dâng xúc cảm với nỗi niềm
Trải cuộc phong trần người muôn hướng
Tình nghĩa Cô Thầy thể nào quên.
Quốc Thái
Trích trong DCTQN
No comments:
Post a Comment