THÁNG MƯỜI MỘT, ANH VÀ EM
Mới đây đã mười một ngày em nhỉ
Cơn gió đùa như thủ thỉ bên tai
Anh vô tình trêu chọc nhánh Hồng gai
Và thế đấy một ngón tay chảy máu
Tháng Mười một về cô đơn còn kháo
Căn gác không người như bảo lạnh hơn
Bỗng nỗi buồn vui tủi hờn đến cạnh
Đếm thời gian em canh cánh ngẫn ngơ
Nay đã vào mùa vắng nhũng cơn mưa
Những chiếc lá trên cành đưa nhau đổ
Gió lạnh mùa đông hoa tàn mấy độ
Tiếng tơ lòng gợi niềm nhớ phiêu diêu
Đêm tĩnh lặng khiến lòng cảm cô liêu
Sao hôm nay thấy buồn nhiều như thế
Không thể ngăn khóe mắt đong giọt lệ
Nhịp cầu kia như chẳng thể nối bờ
Tháng Mười một với nỗi nhớ giăng tơ
Ngoài đường phố cây vật vờ khô lá
Em có còn bước chân đi vội vã
Đón bình minh với tất cả niềm vui
Anh vẫn biết con tim chẳng ngủ vùi
Luôn chia sẻ những ngọt bùi trăn trở
Vẫn lắng nghe khúc tình ca muôn thuở
Để mai này chung nhịp thở tình thơ...
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment