VÔ THƯỜNG
RỒI cũng sẽ thân tàn như lá
MAI mốt ta hết cả trời xuân
CÁT kia cũng đã mất dần
BỤI về phủ lấp phù vân cuộc người
VỀ cát bụi thân nằm trong đá
TRỜI chuyển mùa từ hạ sang đông
KHÓI lam chiều phủ cánh đồng
SƯƠNG rơi từng giọt thấm trong đợi chờ
TRẢ hết những suy tư thơ dại
LẠI thời gian còn mãi thương yêu
CÕI đây là những cánh diều
ĐỜI nay khắc nhớ những điều khó quên
HƯ hay thực dù trong một lúc
KHÔNG có gì bằng phúc ai ơi
RỒI MAI CÁT BỤI VỀ TRỜI
KHÓI SƯƠNG CÒN LẠI CÕI ĐỜI HƯ KHÔNG.
Quốc Thái
(bài họa TT)
No comments:
Post a Comment