MƯA ƠI!!!
Mưa buồn nên cứ đi hoang
Để mây rơi lệ nhuốm loang khắp trời
Nắng hờn buông nóng chẳng vơi
Khiến cho nhân thế rối bời tim gan
Niềm thương nỗi nhớ không tàn
Mây nhờ gió gởi miên mang đôi dòng
Mưa dường như hiểu tình trong
Nên về gỡ rối tơ lòng ngổn ngang
Mưa tuôn giọt lệ bẽ bàng
Buồn vui nức nở nặng mang ghen hờn
Mưa buồn mắt lệ từng cơn
Mây ôm nỗi nhớ thiệt hơn một mình
Mắt sầu giọt lệ trung trinh
Là bao thương nhớ nghĩa tình phu thê
Mai đây khắp nẻo ta về
Tình duyên một kiếp say mê cuộc người
MƯA ƠI
Không còn khô héo đôi môi
Từ nay chung bước đến hồi da nhăn
Qua rồi những chuỗi băn khoăn
Mặc kệ các thứ rì rầm ..... Mưa ơi!...
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment