BIỂN TÌNH
Thế gian sầu não tại vì đâu
Có phải biển xanh cứ hét gào
Người lo âu tâm hồn chao đảo
Ta thương hoài mà dạ vẫn đau
Có đôi lúc đại dương thinh lặng
Gió thì thào đuổi ngọn phi lao
Vài con sóng cuốn theo con sóng
Men theo bờ ấu yếm cát vàng
Em đứng đó ngắm trời yên lặng
Đón bình minh ở tận chân mây
Sáng dần lên đẩy lùi bóng tối
Biển không người làm em nhớ ai
Nâng gót ngọc dạo giữa trời đêm
Chung quanh biển cảnh đời yên lặng
Nghe đâu đây mây về rủ gió
Gợi lòng em nỗi nhớ vô cùng
Trên bãi cát lặng nghe lời sóng
Hát ngân nga điệu nhạc du dương
Muôn nỗi nhớ nhẹ nhàng khiêu gợi
Ước mơ ngày núi biển thành đôi.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment