NHÀ TA NHÀ NGƯỜI
(Thơ biếm)
Vợ mình anh gọi bé yêu
Vợ người cũng bé anh yêu suốt đời
Rủ nhau lên mạng để chơi
Mượn câu thơ để lả lơi ái tình
Vợ mình nhớ những ân tình
Vợ người cũng thế chữ tình trót mang
Ngày đêm anh vẫn hai hàng
Nịnh vợ một chút, nịnh nàng gấp đôi
Thơ thời cứ mãi lôi thôi
Ái ân chữ nghĩa làm hôi thi đường
Tự mình chuốc lấy tai ương
Vợ người vợ nó cũng dường như nhau
Tội câu chữ trộn vàng thau
Hắn quơ một phát nặng sao cho đồng
Vợ nhà từ mẫu ân công
Vợ người bồ tạt đầy đong hương sình
Vợ người mầu nhiệm lung linh
Vợ mình cũng thế xung xinh nhất trần
Hai bà chung chỉ một vần
Cùng mang ơn nặng, cùng cần có nhau
Miệng mồm môi mép luyến mau
Lươn lẹo chữ nghĩa ngã đầu chào thua
Nhân tình nhân ngãi quá mùa
Hắn hoài ngâm dấm nên chua quá chừng
Cái não thì lắm lừng khừng
Trí khôn lại bị lần bưng đi rồi
Cái mặt tự trét cục vôi
Nên đâu biết nhục khi đời cười chê
Chôn vào một thứ u mê
Nên đã quên mất đường về thẳng ngay
Lại hay luồn lách mỗi ngày
Rồi mượn cái chữ giải bày tứ tung
Người sáng trí hẳn lùng bùng
Khi nghe ái ngữ như khùng như điên
Kẻ sạo ắt sướng như tiên
Ngồi cười ngặt nghẽo thằng điên viết bài
Quả là một tấn trò hài
Nhà người nhà nó so tài ngang nhau
Tiếc thay cái gọi anh hào
Cũng vì ái ố xuống ao mà nằm
Quốc Thái
* lang thang mạng xh, thấy chuyện vui nên cảm tác
No comments:
Post a Comment