CÔ ĐƠN
Cơn mưa đổ trên mái tôn thảnh thót
Em một mình với những giọt lệ rơi
Gió kia gào thét quá trời
Cô phòng lặng lẽ biết đời lẻ đơn
Người sao cứ buông những hờn và trách
Xui khiến chi để xa mặt cách lòng
Bây giờ trời sắp sang đông
U Minh dơi dạo muỗi mòng khen chê
Cuộc đời lắm những ê chề khổ nạn
Lúc cô đơn lệ dẫu cạn vẫn trào
Đêm về tự hỏi tại sao
Em luôn một bóng lệ ào ào rơi
Đêm tối chẳng có một nơi nào khởi
Buồn nối buồn em hỏi bởi tại ai
Lúc hờn lúc những đắm say
Hồn vừa đi lạc lại quay trở về
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment