MIỆNG ĐỜI
Miệng đời biết nói sao vừa
Khen chê cũng bởi ghét ưa ấy mà
Thôi thì mặc kệ người ta
Luận bàn bàn luận cũng là thế thôi
Nhiều khi thế cuộc nổi trôi
Điều hay lẽ phải qua rồi thời gian
Vần thơ cứ tỏa mơ màng
Thân tâm an lạc xóm làng ta vui
Mưa lâu người bảo ngậm ngùi
Mây đen người bảo đen thui cuộc đời
Nắng hoài người hỏi Trời ơi
Sao ông không khóc cho đời mát tươi
Trời cao chẳng đặng lòng người
Nắng mưa mưa nắng khóc cười triền miên
Đôi khi giả dại giả điên
Để thôi nhìn thấy oan khiêng cuộc đời
Duyên còn người tới khắp nơi
Hết duyên thì lại thảnh thơi một mình
Mến thì người bảo đẹp xinh
Không ưa họ bảo thiệt tình xấu ghê
Bao lần kẻ thích người chê
Bao lần em cũng say mê cuộc đời
Khi nào Bân rảnh ghé chơi
Thì em mặc lại áo thời xuân xưa
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment