…. CÔ ĐƠN MÙA ĐÔNG…
Phên liếp song tre ngồi nghe thảnh thót,
Bắt mặt nhìn ra từng giọt mưa rơi.
Mưa tuông gió cuốn tơi bởi,
Hồn hoang trống vắng một đời cô đơn…
Xin anh nghĩ cạn đừng vội trách hờn,
Gối chăn lạnh giá từng cơn buốt lòng,
Đêm nay bấc lạnh mùa đông,
Bên ngoài dế khóc muỗi mòng tỉ tê…
Cuộc đời em đó,là những cơn mê,
Sầu vương hai mắt lệ tuông chảy trào.
Hỏi lòng tự hỏi thế nào?
Ngoài hiên gió tạt mưa rào rào rơi…
Trời cao đêm tối không ánh sao khơi,
Tâm tư trống vắng rối bởi ai hay.
Cuộc đời lúc tỉnh lúc say,
Nửa hồn đau đớn lắt lay lệ trào…
Đệ Văn
Y ĐỀ
Cơn mưa đổ trên mái tôn thảnh thót
Em một mình với những giọt lệ rơi
Gió kia gào thét quá trời
Cô phòng lặng lẽ biết đời lẻ đơn
Người sao cứ buông những hờn và trách
Xui khiến chi để xa mặt cách lòng
Bây giờ trời sắp sang đông
U Minh dơi dạo muỗi mòng khen chê
Cuộc đời lắm những ê chề khổ nạn
Lúc cô đơn lệ dẫu cạn vẫn trào
Đêm về tự hỏi tại sao
Em luôn một bóng lệ ào ào rơi
Đêm tối chẳng có một nơi nào khởi
Buồn nối buồn em hỏi bởi tại ai
Lúc hờn lúc những đắm say
Hồn vừa đi lạc lại quay trở về
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment