EM ƠI, THÁNG MƯỜI MỘT VỀ
Tháng Mười Một đã về từng góc phố
Sáng hôm nay có gió nhẹ thổi vồn
Tựa như em với giọng nói ôn tồn
Nghe nhỏ nhẹ cho hồn anh đắm đuối
Thu qua đi cho ta nhiều mong mỏi
Những buổi chiều hò hẹn dưới tàng cây
Bàn tay anh nhẹ vuốt tóc em dài
Em nũng nịu trong tháng ngày hạnh phúc
Mình đã yêu như lúc trước đã từng
Làn hơi thở len vào vùng ký ức
Thu miên man cho lá vàng túc trực
Chẳng phai tàn dù phủ bụi thời gian
Đông chầm chậm nhẹ nhàng thăm phố cũ
Như sợ mây buồn rủ hạ về mau
Như anh sợ em khóe mắt đượm màu
Những dòng lệ nhạt nhàu lăn trên má
Tháng Mười Một cho ta nhiều khát vọng
Khi đông về không lạnh bởi có em!!!
Quốc Thái
Họa thơ ts Tuệ Tâm
THÁNG MƯỜI MỘT RỒI ANH
Tháng mười một trở mình trên mái phố
Khúc giao mùa nghe lá đổ buồn tênh
Tiễn nàng thu mây trắng ngại bồng bềnh
Đông chạm ngõ hồn chênh vênh lạc lối
Thu vừa đi nhưng sao còn mong mỏi
Chốn hẹn hò nơi ghế đá hàng cây
Tiếng dương cầm ai dạo khúc tình say
Cho nơi ấy hoài mong ngày gặp gỡ
Ta yêu nhau như kiếp nào còn nợ
Để thu về lại thầm nhớ miên man
Sắc tím thương năm tháng chẳng phai tàn
Vẫn nồng đượm dẫu thời gian bụi phủ
Đông nhè nhẹ lê mình qua lối cũ
Sợ mây buồn rủ nắng bỏ đi hoang
Đoá hoa xưa giận dỗi ngủ bên đàng
Thu hờ hững để lá vàng thôi rụng
Tháng mười một mang bao điều ước vọng
Về một mùa đông không giá lạnh anh ơi...!!!
Tuệ Tâm
02.11.2020
No comments:
Post a Comment